Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 157

Trên đường đi Tô Đào đã thử, một khi rời khỏi khu vực Đào Dương quản lý, máy bán hàng tự động sẽ không hoạt động được, cũng không thể bổ sung hàng.

Cắm điện vào cũng không được.

Tivi mua ở cửa hàng đồ gia dụng, cắm điện vào thì có thể sử dụng, nhưng không có tín hiệu, chỉ có thể sử dụng chức năng chiếu màn hình để phát video offline trong thiết bị liên lạc.

Dường như rời khỏi phạm vi quản lý của Đào Dương, rất nhiều sản phẩm thần kỳ sẽ mất tác dụng.

Để gϊếŧ thời gian, Tô Đào treo tivi lên cửa sổ sau xe, cùng Lâm Phương Tri và Tuyết Đao xem video offline.

Trong thiết bị liên lạc của cô cũng không có video gì để xem, chỉ có mấy bộ phim hoạt hình tải về lúc trước để dỗ Thần Hi Thần Dương, để hai đứa đi chơi chỗ khác, đừng làm phiền cô và Trang Uyển làm việc.

 

Lúc này lại có tác dụng, Lâm Phương Tri đặc biệt hứng thú, mắt mở to nhìn chằm chằm không chớp.

Quan Tử Ninh và Thời Tử Tấn chưa vào cửa xe đã nghe thấy tiếng cười trẻ con từ tivi, sau đó liền thấy hai người ngả ghế ra, thổi điều hòa, ôm chăn mỏng, bên cạnh còn để bánh quy và kẹo.

Ngay cả con chó duy nhất cũng đang ăn đồ hộp thịt ngáp ngắn ngáp dài.

Quan Tử Ninh nghiêm túc nói với Thời Tử Tấn:

"Thật là sa đọa, thiếu tướng tôi thề, tôi không có tham gia."

Tô Đào đưa kẹo và bánh quy cho bọn họ: "Ăn không?"

Lâm Phương Tri nghe vậy, ánh mắt đang dán vào màn hình liền dính chặt vào đĩa hoa quả, chỉ thiếu viết lên mặt: Của tôi, đừng ăn, xin anh.

Thời Tử Tấn coi như không nhìn thấy, người vốn không thích ăn đồ ngọt lại bóc một viên bỏ vào miệng:

"Xem xong thì đi ngủ sớm."

 

Sau đó lại nói với Lâm Phương Tri vẻ mặt u oán đáng thương:

"Xem xong cháu ra ghế phụ ngủ, không được ngủ ghế sau."

Tô Đào đóng cửa xe lại: "Mau đi đi anh."

Thời Tử Tấn trở lại đầu xe, Tẩm lão nhị mấy người vừa ăn xong, đàn ông không câu nệ ăn xong làm bừa bãi rác rưởi, liền gọi nhân viên hậu cần đến dọn dẹp.

Thời Tử Tấn thấy trong đội hậu cần có một người phụ nữ quen mắt, nhìn hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, là người nhà họ Tô.

Anh không nói gì, ngược lại Đảng Hưng Ngôn cái miệng rộng này lại hét lên ngay tại chỗ:

"Tôi có phải đã từng gặp cô không? À à, nhớ ra rồi, là người bị lão đại khu ba đá đó."

Anh ta vừa nói như vậy, Tẩm Thiên Kiêu cũng nhớ ra.

Người phụ nữ này trước đây vốn là làm hậu cần cho khu quân bị ba, chuyên thu hồi trang bị của người chết.

 

Sau đó không biết là thật sự sợ hãi, hay là giả vờ, nhào vào lòng lãnh đạo khu ba khóc lớn.

Ai ngờ lãnh đạo khu ba không quan tâm, cho cô ta một đạp ngay tại chỗ.

Sau đó liền nổi tiếng.

Giang Cẩm Vi lập tức đỏ mặt, bị vạch trần chuyện xấu hổ, cảm xúc vừa ổn định lại sụp đổ, cũng không dọn dẹp nữa quay đầu chạy mất.

Đảng Hưng Ngôn gãi đầu.

Thời Tử Tấn không nói nên lời, phất tay:

"Ai đang bận thì tiếp tục làm, không có việc thì bớt nói."

Tô Đào bên này lại nghe thấy tiếng khóc lóc cãi vã, vẫn là từ trong xe đội hậu cần truyền đến.

Quan Tử Ninh lại mặt mũi dữ tợn xuống xe:

"Đã nói rồi, ở nơi trống trải có tiếng người rất dễ thu hút tang thi, coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai."

Lần này Tô Đào nghe rõ, là Giang Cẩm Vi đang khóc.

Ôi, mệt quá.

Lại yên tĩnh trở lại, cũng đến giờ đổi ca trực, đoàn xe tiếp tục lên đường trong đêm.

Tô Đào kiên quyết tắt tivi, giục Lâm Phương Tri vào không gian ngủ.

Lâm Phương Tri chưa xem đã đời tiếc nuối vào không gian.

Tô Đào thấy cậu bé biến mất, tự mình nằm xuống đắp chăn mở bảng hệ thống.

Trên đường không có tín hiệu nên không thể biết được tình hình Đào Dương từ Trang Uyển, may mà hệ thống vẫn có thể xem theo thời gian thực.

Sau khi bổ sung hàng cho tất cả các máy bán hàng tự động, còn thanh toán tiền nước điện cả tháng năm, tổng cộng chỉ mất hơn 5300 tệ liên bang.

Bình Luận (0)
Comment