Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 242

Lôi Hành nhìn ra sự kinh ngạc của cô, có chút đắc ý: "Một loại dị năng hệ không gian, muốn dùng thì bảo cậu ta nhả ra là được."

Tô Đào: "... Rất lợi hại."

Vẫn là dị năng của Lâm Phương Tri nhà cô lịch sự hơn.

Lôi Hành lại nói: "Bà chủ Tô, bên cô có phòng trống không? Gần đây chúng tôi chưa nhận được nhiệm vụ nào phù hợp, muốn ở lại Đào Dương một thời gian."

Hỏa Xà và các anh em khác đều nhìn Tô Đào với ánh mắt mong đợi.

Tô Đào hỏi: "Ở lại là bao lâu? Nhà tôi cho thuê ít nhất cũng phải một tháng."

"Một tháng bao nhiêu tiền thuê? Có bảng giá và loại phòng không?"

Tô Đào gọi Trang Uyển đến để cô ấy giới thiệu cho Báo Đồ, còn mình thì ra bên cạnh nghe điện thoại của Bùi Đông.

"Bắt được một trong những kẻ ném bom, nhưng không phải Tô Chính Thanh. Người này tên là Phí Bằng Nghĩa, ở Đông Dương là một kẻ vô công rồi nghề, biết tự chế bom, nhưng vì nguyên liệu và kỹ thuật nên uy lực không lớn."

 

"Quả bom buộc trên thi thể của Ngô Phi Trì hôm trước là do hắn làm."

Vừa dứt lời, Tô Đào liền nghe thấy tiếng chửi rủa ác độc của người đàn ông từ trong thiết bị liên lạc: "Lũ chó quân phòng vệ! Mẹ kiếp tụi bây đều là lũ chó b*n n**c cầu vinh cấu kết với Đào Dương! Tao Phí Bằng Nghĩa này sớm muộn gì cũng gϊếŧ hết tụi bây! Một quả bom không được thì hai quả, ba quả, một trăm quả! Tao - ưm!"

Bùi Đông đá vào cằm hắn, hai chiếc răng lập tức bay ra cùng với máu thịt.

Tô Đào hỏi: "Chị đang ở đâu?"

"Ngay dưới chân tường phía đông nam Đào Dương, người của tôi tuần tra bắt được hắn khi hắn đang định ném bom vào Đào Dương, nhưng bây giờ đã được tháo gỡ rồi."

Tô Đào nghiến răng nghiến lợi: "Chị Bùi, phiền chị trói hắn mang vào đây, tôi muốn tự mình hỏi hắn, Đào Dương rốt cuộc đắc tội gì với hắn!"

 

Cô thật sự không hiểu, là mối thù sâu đậm gì, khiến người này muốn gϊếŧ chết tất cả mọi người trong Đào Dương.

Chưa đầy một khắc đồng hồ, Bùi Đông đã cho hai thuộc hạ áp giải Phí Bằng Nghĩa vào Đào Dương.

Phí Bằng Nghĩa dọc đường chửi bới om sòm, lời lẽ khó nghe nào cũng phun ra, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong Đào Dương, nhìn thấy tòa nhà phòng khám hai tầng mới xây, hắn đột nhiên cười điên cuồng: "Hahaha - Đào Dương? Đào Hoa Nguyên? Thế ngoại đào nguyên? Tụi bây thật sự đạo đức giả!"

"Người bên ngoài sống lay lắt, tụi bây ăn ngon mặc đẹp, bị bệnh cũng không cần lo lắng, đi vài bước là có thể đến tòa nhà nhỏ này chờ dị năng giả chữa trị, người bên ngoài té một cái là chỉ có nước chờ chết!"

Phí Bằng Nghĩa mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Tô Đào, miệng đầy máu gào thét: "Biết mẹ tao chết thế nào không? Chính là vì tụi bây luôn không thông qua đơn xin của tao, luôn không cho mẹ con tao vào ở, kéo dài bệnh tình của bà ấy đến chết!"

 

"Bà ấy chỉ bị ngã một cái! Mày có dị năng giả tại sao không cho chúng tao vào ở để chữa trị?! Tại sao người khác thì được, chúng tao thì không?!"

"Bà ấy chết đều là do mày hại! Mỗi người sống ở Đào Dương đều là hung thủ!"

Tô Đào càng nghe càng kinh ngạc.

Đang định gọi Trang Uyển đến tìm hiểu tình hình, Lôi Hành đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng đứng trước mặt Phí Bằng Nghĩa, một chưởng đánh hắn ngã xuống đất.

Phí Bằng Nghĩa nhất thời hoa mắt chóng mặt.

Bình Luận (0)
Comment