Lôi Hành khạc nhổ hắn một cái: "Tại sao với tại sao, lớn vậy rồi, chưa từng sống ở mạt thế à? Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm chủ, mẹ mày chết chỉ có thể nói là mày vô dụng, còn đổ lỗi cho bà chủ Tô, tao thấy mày muốn chết rồi."
Bùi Đông cũng vô cùng lạnh lùng, bảo người bịt miệng hắn lại, nói với Tô Đào: "Cô cứ coi như hắn đang nói nhảm, tôi mang người đi đây, đợi Thời Thiếu tướng quay về xử lý."
Tô Đào bảo cô ấy đợi đã, gọi Trang Uyển đến hỏi cặn kẽ.
Trang Uyển trí nhớ tốt, nhìn thấy Phí Bằng Nghĩa liền nhớ ra, nhất thời không nhịn được, vứt bỏ vẻ dịu dàng và đoan trang thường ngày, tức giận nói: "Chính là hắn uy hϊếp Dung Dung, nói không cho hắn vào ở thì sẽ gϊếŧ sạch mọi người, trời ơi, bị thần kinh à, không có việc làm, còn có thói quen cờ bạc! Hắn còn rất tự hào viết việc mình biết chế tạo bom, từng cho nổ chết những người sống sót lang thang vào đơn xin ở, thế này chúng tôi nào dám thông qua!"
Tô Đào giật băng dính trên miệng Phí Bằng Nghĩa ra: "Tôi hỏi anh, tại sao không đưa mẹ anh đến bệnh viện Đông Dương?"
Phí Bằng Nghĩa nhìn cô chằm chằm, nhổ một bãi nước miếng nói: "Mày không xứng đáng biết, nói trắng ra là tụi bây khinh thường những người như chúng tao, nếu tao là thủ trưởng thiếu tướng, ngón tay bị dằm, tụi bây đều phải mời tao đến Đào Dương để dị năng giả gắp ra cho tao. Lũ cứu thế chủ đạo đức giả, còn tự xưng là đào nguyên tiên cảnh gì đó, bất quá cũng chỉ là chó săn phục vụ những kẻ có quyền có thế thôi!"
Tô Đào tát mạnh hắn một cái: "Kẻ đạo đức giả là anh! Mỗi câu anh nói bây giờ đều là đang che giấu lỗi lầm của mình! Tại sao không đưa đến bệnh viện Đông Dương?! Vì anh đã nướng sạch tiền thuốc men vào cờ bạc! Vì không muốn tự trách, không muốn gánh chịu lỗi lầm, anh đổ hết trách nhiệm lên đầu Đào Dương, để người khác trả giá cho nhân cách không hoàn thiện của anh!"
"Tôi thấy mẹ anh đáng thương, đáng hận!"
Cả hiện trường im phăng phắc, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Câu nói này đâm thẳng vào tim Phí Bằng Nghĩa, xé nát lòng tự trọng và lớp mặt nạ của hắn.
Hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tô Đào, miệng kêu gào quái dị, những từ ngữ bẩn thỉu không ngừng tuôn ra.
Tô Đào đưa tay về phía Lâm Phương Tri bên cạnh.
Lâm Phương Tri hiểu ý, lấy súng lục của cô từ trong không gian ra đưa cho cô.
Tô Đào mặt không cảm xúc lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào Phí Bằng Nghĩa: "Kêu thêm một tiếng nữa tôi sẽ cho anh vĩnh viễn không mở miệng được."
Tiếng kêu quái dị và chửi bới đột ngột dừng lại.
"Hỏi anh lần nữa, chuyện của Lam Linh Linh là ai trong các anh chủ mưu?"
Phí Bằng Nghĩa nghiến răng: "Là cô ta đáng đời, loại đàn bà vì chút vật chất, không chung thủy với đàn ông thì nên bị người ta chơi chết, tôi là thay anh em dạy dỗ cô ta, tôi còn nương tay đấy, nếu không cô ta đã phải chết cùng với tên họ Ngô rồi."
Tô Đào ánh mắt lạnh lẽo, họng súng hướng xuống - Đoàng
Phí Bằng Nghĩa bị trói hai tay kêu thảm thiết ngã quỵ xuống đất, gào thét thảm thiết.
Những người đàn ông có mặt đều cảm thấy lạnh sống lưng, như có luồng sáng lạnh lẽo lướt qua.
"Chị Bùi, phiền chị rồi, mang đi đi, có tin tức của Tô Chính Thanh thì báo cho tôi biết."
Bùi Đông nhìn cô với ánh mắt an ủi, vẫy tay ra hiệu phía sau.
Hai quân phòng vệ lập tức lôi Phí Bằng Nghĩa đi, vừa lôi vừa nói: "Thằng nhóc mày đúng là lòng lang dạ sói, nếu không có Đào Dương, lũ cặn bã như tụi bây ngay cả nước cũng không có mà uống, đều phải giống các căn cứ khác cầu xin nước khắp nơi chết thảm trên đường, không biết điều..."