Đằng này, Minh Khinh Khinh mới tạm thời "nâng trứng hứng hoa".
Vì quả quất mà Đản Đản nhặt được, cô đã có chút ấn tượng với chú chó này hơn so với lần gặp đầu tiên.
Trước khi ngủ, cô còn lấy tảng thịt bò ra rã đông để mai cho chó ăn. Cô còn mua trang phục cho chó, đồ chống chó cắn từ JD.com cũng như các loại bóng mà chó sẽ yêu thích mà cô định sẽ cho Đản Đản mang theo khi tới trung tâm cứu hộ thú cưng.
Tiểu Phó biết rằng mình đang giả chó, tự cảm thấy việc này thật hèn hạ.
Cái hộp đen Minh Khinh Khinh chuẩn bị thật ấm áp, như một chiếc chăn len bao bọc hắn tứ phía. Hắn ủ ấm tay chân, ủ ấm cả đầu. Hắn giang tay giang chân ra hưởng thụ, hạnh phúc này quá khó để diễn tả. Tuy rằng xấu hổ nhưng hắn không thể cưỡng lại được sức cám dỗ của những món đồ này.
Đã rất lâu kể từ khi hắn bị rơi xuống trần gian, hóa thành Đản Đản, rời khỏi núi sâu và rừng già. Đã lâu lắm rồi hắn mới có một đêm ấm áp, mãn nguyện và đầy đủ như vậy.
Tổ bị nhân viên dọn nhà của Minh Khinh Khinh đem đi mất, hắn tiếc hùi hụi, thâm chí còn nhân lúc họ không để ý, lấy lại một ít.
Người ngoài hành tinh nhỏ bé này rất dễ để hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tiểu Phó quỳ rạp trên mặt đất, vừa hâm nóng mình dưới đèn vừa đọc vài trang trong "Từ điển bách khoa toàn thư". Mỗi khi hắn đọc truyện cổ tích đến đoạn hai nhân vật chính nắm tay nhau và truyện kết thúc một cách có hậu, đôi mắt màu xám xanh của hắn lại sáng lên. Hắn giữ nó riêng cho mình giống như một bí mật riêng của bản thân.
Ngay sau đó, hắn ngủ thiếp đi trong sự ấm áp.
Giống như người địa cầu cần có Oxy để duy trì sự sống, người F. Clafflin cũng cần có khí 335 nhưng loại khí này rất ít ở trái đất.
Đây cũng chính là lý do cơ thể Tiểu Phó không thể cân đối được và một số siêu năng lực cũng bị mất đi.
Hàm lượng khí này thấp nhất vào buổi sáng.
Tiểu Phó đã điều chỉnh lại chức năng cơ thể mình trước khi ngủ vào tối hôm qua nhưng khi tỉnh dậy, không hiểu sao năng lực của hắn vẫn bị mất đi một nửa. Tương tự như khí huyết con người không kịp lưu thông khi vừa ngủ dậy, biểu hiện của ngôi sao Fraklin là tứ chi bất hòa.
(*) Ngôi sao Fraklin thể hiện sự không tỉnh táo.
Tiểu Phó chưa tỉnh ngủ lắm, đoạn đưa tay lên đầu rồi té lộn mèo một cái.
Hắn vô thức mở mắt, trong tiềm thức vẫn còn lưu lại giấc mơ ngọt ngào. Giống như một con robot nhỏ, hắn chống một tay xuống đất, cố nâng cơ thể mình lên sau đó chống đầu gối lên và nhấc nốt phần thân dưới lên.
Đúng lúc này, từ lầu ba truyền xuống tiếng dép bông.
Tiểu Phó: !
Tiểu Phó nhanh chóng tỉnh lại, nhảy về phía "Từ điển bách khoa toàn thư" và những chiếc thìa vương vãi trên mặt đất, tha về chỗ trốn của mình.
Minh Khinh Khinh mang thức ăn cho chó đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Vừa rồi còn có tiếng động, sao cô vừa đến, chú chó lại không thấy đâu nữa?
"Đản Đản?"
Không có phản ứng gì.
Không lẽ tối hôm qua mang quất đến, đi rồi?
Trong lòng cô trống rỗng, đặt đĩa bánh xuống, đưa mắt nhìn một loạt các căn phòng gần đó.
Tiểu Phó ngồi xổm trên nóc nhà lạnh giá, cái cổ tái nhợt run lên, lạnh đến không ngờ.
Con người rất khó sống đạm bạc nếu đã sống trong xa hoa, người ngoài hành tinh cũng không phải ngoại lệ. Hắn chỉ mới ngủ một đêm bên cạnh chiếc bếp lò ấm cúng, giờ đã không chịu nổi cái giá rét của mùa đông bên ngoài này rồi.
Hắn để ý Minh Khinh Khinh đang cố gắng tìm con chó.
Đôi môi khô cằn của Tiểu Phó mím lại, trong lòng khẽ chột dạ. Minh Khinh Khinh nếu không tìm được con chó, liệu có nghi ngờ gì không?
Tiểu Phó đột nhiên sợ hãi.
Trong một lời nói dối vô hại, con người có thể tìm ra được trăm ngàn lời nói dối khác nữa.
Tiểu Phó nghe Minh Khinh Khinh gọi to tên Đản Đản, lòng cảm thấy bất an.
Hắn dừng lại trên mái nhà, trong khi Minh Khinh Khinh vẫn còn đi tìm kiếm, hắn xoay cổ khởi động vài cái rồi dùng mắt quét khu vực này một lần. Trời mới rạng sáng nên rất vắng bóng người, hắn nhanh chóng di chuyển đến bãi cỏ bên ngoài biệt thự, dùng thìa xúc một lỗ nhỏ, sử dụng như một lỗ chó.
Minh Khinh Khinh không tìm được con chó trong biệt thự bèn mặc áo lông, mở cửa chính bước ra ngoài.
Sau đó, cô tìm thấy vài vết chân chó trên sân cỏ gần nơi trồng hoa.
Dù sao trong sân cũng không có nước tiểu và phân chó.
Có vẻ Đản Đản đang ở ngoài biệt thự.
Con chó này thông minh đấy!
Minh Khinh Khinh lại có thêm một ấn tượng nữa về Đản Đản.
Trông thấy nụ cười tán thưởng của Minh Khinh Khinh từ xa, Tiểu Phó không biết mình nên xấu hổ hay tự hào nữa.
Minh Khinh Khỉnh trở lại biệt thự và nhìn lại nơi trồng hoa góc tường. Ở đó cô đã làm cho Đản Đản một lối ra vào đặc biệt, gần đó vẫn còn những vết chân chó nho nhỏ.
Ngay lập tức, có tiếng sủa đâu đó ở bên ngoài.
Minh Khinh Khinh nhẹ lòng, đoán rằng Đản Đản đang vòng vòng ở ngoài nên không để ý đến nó nữa.
Vặn nắp chai nước khoáng ra, cô đi vào phòng nó đổ thêm nước sau đó thu dọn đồ đạc, đi lên lầu ba.
Vị chủ nhân tốt bụng, nghiêm túc và có trách nhiệm đã rời đi, Tiểu Phó dập tắt nỗi sợ hãi trong trái tim mình, thở hắt ra một hơi đầy giá rét trong một buổi sáng lạnh lẽo.
Học cách sủa khiến mặt hắn nóng lên.
Như một trận tập kích né tránh, sau khi xác nhận rằng Minh Khinh Khinh sẽ không xuống lầu nữa, Tiểu Phó lại vác thân mình quay về ổ.
Hắn nhìn lướt qua những đồ vật đang đặt trên tay mình và nhận ra có một vấn đề hắn cần giải quyết gấp.
Hắn cần phải tìm một cái tổ mới.