Minh Khinh Khinh ăn điểm tâm xong, uống một tách cà phê, dựa vào cửa kính cao từ trên trần chạm đến tận sàn nhà trong chiếc áo lên ấm áp, lười biếng phơi mình dưới ánh nắng, tiện tay lật giở quyển kịch bản.
Bây giờ những cuốn kịch bản thế này rất hiếm để có thể tìm được chúng.
Một số kịch bản phim truyền hình có rất nhiều vấn đề, Minh Khinh Khinh hoàn toàn không ưng ý chút nào. Cô cũng không muốn trao đổi gì với quản lí vì hắn rất khó ưa, hay bắt người khác phải thay đổi kịch bản. Và đương nhiên, cô luôn từ chối hết những kịch bản đó một cách nhanh gọn lẹ.
Lật tới lật lui, cô phát hiện một kịch bản cổ trang mang chất lượng không tồi.
Nhân vật nữ chính do Minh Khinh Khinh thủ vai không quá đặc biệt nhưng lại khá thú vị.
Mạnh mẽ, lạnh lùng, có máu lửa hận thù, ngược lại nội tâm mong manh, có phần mềm yếu.
Minh Khinh Khinh hoàn toàn bị thu hút vì nhân vật này. Sức hấp dẫn này còn hơn cả cảm giác phiền phức khi Âu Dương Hạo quấy rầy.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, cô quyết định nhắn tin cho Kim tỷ.
Minh Khinh Khinh không phải dạng nghệ sĩ dễ bắt chuyện làm quen. Tuy rằng trong một lần đang đi bắt chuyện với các tiểu nghệ sĩ nổi tiếng, nghe nói là cố ý, họ liền kí kết một bản hợp đồng với nhau.
Quyết định như vậy đi.
Kim tỷ nhắn lại: "Ngày mai em tới đoàn phim diễn thử đoạn phân cảnh đi. Đạo diễn là Tưởng Khải, là một người rất hay ra mồ hôi. Em được sắp xếp cho một đoạn quay tại hồ băng nên sẽ rất lạnh lẽo. Chị sẽ đem thêm quần áo cho em."
Công ty giải trí Thiên Ngu coi Minh Khinh Khinh như một con bò sữa, từ ban điều hành đến những người quản lí đều rất nỗ lực hỗ trợ cô.
Chim xây tổ thì dễ nhưng Tiểu Phó tìm được tổ lại rất khó.
Hắn không biết mình có nên tiếp tục ở lại nhà Minh Khinh Khinh ba ngày nữa hay không. Suy cho cùng, không có thứ gì trên đời là mãi mãi che giấu được cả, dù cho có đóng đạt đến đâu thì cũng không thể hoàn toàn che giấu được hết các khuyết điểm của bản thân.
Không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị phát hiện ra.
Con người sẽ sợ hãi khi bắt gặp hắn, hắn buồn bã nghĩ. Hắn không muốn một ngày nào đó bị cô nhìn với đôi mắt sợ hãi và đầy ghê tởm.
Hắn tạm thời cất giấu mấy món đồ còn lạivào trong góc phòng, định đợi trời tối sẽ đi tìm một nơi rừng núi hoang vắng để trú ngụ bên ngoài.
Minh Khinh Khinh ngồi bên khung cửa sổ kiểu Pháp đón nắng.
Tiểu Phó ăn xong đồ ăn sáng được Minh Khinh Khinh chuẩn bị từ trước, cầm quyển sách, nằm trên nóc nhà năm mét vuông góc với cô, thi thoảng đôi chân có chút run rẩy.
Quả là một buổi chiều yên bình và ấm cúng.
--Nếu như không phải Phì Phì đang đang lăn lộn trên bãi cỏ dài, ngẩng đầu lên nhìn về phía mái nhà. Hắn ưỡn ẹo và thở dài một tiếng.
Phì Phì là một con mèo già đã khoảng mười tuổi rồi.
Nó khiếp sợ những sinh vật ngoại lai như Tiểu Phó, muốn nhảy lên để đuổi hắn đi nhưng khi chủ nhân Minh Khinh Khinh vắng nhà, nó quá sợ để tiến đến gần hắn và chỉ dám bày tỏ sự căm thù từ xa.
Nếu như con người là thứ duy nhất chó mèo không hiểu, thì Tiểu Phó, người được sinh ra đã có khứu giác và thính giác nhạy bén như chim ưng, thậm chí là có cả siêu năng lực, lại trông như một cơn sóng thần đầy kì quái và nguy hiểm trong mắt chúng. Có rất nhiều nguy hiểm có thể rình rập ở dưới hai màu xanh đen đó.
Tất cả mọi loài động vật, kể cả con người, khi đứng trước mặt hắn, bản năng sẽ dâng lên một sự sợ hãi.
Không phải vì hắn đã làm gì đó nên mọi sinh vật mới sợ.
Mà đó là do một loại bản năng lạnh lẽo chưa từng được biết đến trên cơ thể hắn khi đối mặt với những sinh vật khác. Cũng giống như con người sợ động đất, sợ bóng đêm vô định, sợ núi và sóng thần.
Hay có thể nói đó sự buông xuôi theo bản năng.
--Phì Phì là một con mèo!
Mèo là loài sinh vật cùng họ với vua của các loài thú, tại sao nó có thể sợ được?
Vì thế, không rõ Phì Phì có sợ không.
Nó nhiều lần kéo ống quần của Minh Khinh Khinh, ý bảo cô hãy đuổi Tiểu Phó đi. Tuy nhiên, cô chủ xinh đẹp này lại không hiểu ý nó cho lắm, cô còn tưởng rằng nó đang bày trò làm nũng.
Phì Phì sắp nổi giận rồi.
Chiều hôm đó, Phì Phì đảo quanh sân, lại vô tình thu hút sự chú ý của các chú chó hoang trên vùng núi xa.
Một số con chó hoang hung ác nhất định sẽ tấn công con mèo cưng này.
Huống chi, thời điểm này là mùa đông giá rét.
Khắp nơi đều không có cái ăn. Thậm chí các con chim nhỏ đã bị các con vật mạnh hơn ăn sạch, người người dự trữ lương thực phân loại thành đống, trong thùng rác cũng không đào được gì ăn lót dạ.
Đói đã lâu, thân xác gầy như que củi, mắt chúng đỏ lên.
Mà con mèo thân thể mập mạp đang lảng vảng trên sân cỏ kia chắc cả người toàn thịt.
Hai con chó hoang to lớn đột nhiên chạy nước rút phóng tới trong nháy mắt, con mèo già đang nhìn lên mái nhà bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nó sợ bị ăn nên quay khuôn mặt nhỏ bé lại trong kinh hoàng, thấy hai con chó hoang đói meo đang lao vun vút đến gần. Nó vừa đứng lên thì cái miệng ngập mùi cá thối đập vào mặt, cả người Phì Phì ngay lập tức như nổ tung.
Nó nhảy dựng lên, phần đuôi đầy lông bị vuốt chó cào nhéo gần như lìa ra.
Cơn sợ hãi trong nháy mắt lên đến đỉnh đầu Phì Phì.
"Meo meo meo meooooooooooooooooooooooo!!!"
Minh Khinh Khinh nghe thấy tiếng thét chối tai, cô ngạc nhiên đứng thảng dậy.
Cô lao nhanh xuống lầu.
Phì Phì sợ hãi tột độ, thân thể mập mạp của nó té ịch lên mặt đất, tuyết trắng cuồn cuộn xối lên người nhưng lại không có vết cắn nào trên người nó cả.
Có một bóng đen đã bao trùm lấy cả cơ thể nó.
Hai con chó hoang hôi hám to lớn đột nhiên dừng lại hoặc bị thứ gì đó kiềm hãm.
Cả hai con chó dữ đều run sợ nhìn thứ trước mặt. Đối phương có đôi mắt xanh xám giống như biển xanh mờ ảo không thể trông thấy đáy. Thứ đó che chắn con mèo, nhìn chúng trịch thượng khiến chúng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên - chúng cả gan tấn công của con người nhưng người đang ở trước mắt lại khiến chúng cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn.
Chúng đầu hàng vô điều kiện.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên.
Hai con chó hoang cùng chú mèo đó bỗng thấy bóng dáng cao lớn ngăn cách chúng biến mất.
Sau đó một con chó gầy gò xuất hiện ở chỗ đó.
Hai con chó dữ: ???
Phì Phì: ...
Chú chó đó đang ở trong ổ ngủ đột nhiên bị bắt đến đây bắt gặp ánh mắt hung dữ của hai con chó dữ: "..."
Nó mém "tiểu" lần nữa.
Minh Khinh Khinh lo lắng chạy xuống, vừa hay lại gặp đúng cảnh tượng này.
Đản Đản sợ run lẩy bẩy, nhưng vẫn đứng che chắn cho Phì Phì trước hai con chó lớn kia.
Hai con chó kia vẫn có cảm giác kẻ ban nãy đang luẩn quẩn đâu đó quanh đây, đột nhiên cong đuôi chạy mút cán.
Chạy.
Trên sân cỏ không còn con chó hoang nào nữa.
Minh Khinh Khinh chạy xuống suýt mất sức. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới, ngồi xổm xuống, một tay ôm mèo, một tay ôm chó.
"Tốt lắm Đản Đản." Cô khích lệ nói, Đản Đản mạnh mẽ thật.
Phì Phì: ...
Minh Khinh Khinh chưa lần nào nuôi chó, chỉ cảm thấy chó rất thích phá phách, lại hay sủa ầm ĩ, kém hơn so với mèo. Cô thuộc chủ nghĩa mèo.
Thế nhưng khi qua chuyện này, cô đã chấm cho Đản Đản chín điểm. Nếu như không có Đản Đản bảo vệ Phì Phì, sợ rằng nó chỉ có thể an dưỡng tuổi già trong đau thương.
Minh Khinh Khinh mang hai con vật nhỏ vào nhà, ra sức làm một bữa thật ngon cho hai đứa.
Chú chó khi bị vác lại vào nơi này thì không hài lòng lắm. Tuy nhiên, khi thấy mớ đồ ăn ngon trước mặt, nó cấp tốc nhào tới.
Phì Phì hồi phục dần khi thưởng thức món chiên, nó nằm nghiêng người về một bên, cảm thấy rối như mớ bòng bong.
Sinh vật to lớn đó.. dường như cũng không đáng ghét đến vậy.
Nó ngẩng đầu lên nhìn về phía mái nhà.
Nó suy nghĩ một chút, lặng lẽ gặm miếng thịt, không một tiếng động cứ thế lên sân thượng lầu bốn.