Minh Khinh Khinh không chỉ lắp camera ở khắp mọi nơi mà còn dán keo vào những chỗ khuất. Cái loại keo này một khi bị dính kẹt, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể thoát thân.
Lúc này, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, màn hình điện thoại và máy tính bảng vẫn im ắng.
Nhưng cảm giác yên bình này dường như ấp ủ một sự nguy hiểm tiềm tàng gì đó, dường như chỉ lơ là một giây thôi sẽ đột nhiên xuất hiện một con quái vật không phải là con người. Nó có thể có răng nanh màu xanh, cũng có khả năng dính đầy máu.
Tóm lại, không phải là quái vật thì cũng không tốt đẹp gì.
Thứ đó vẫn còn chưa xuất hiện, Minh Khinh Khinh đã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, sống lưng phát lạnh.
Cô nuốt nuốt bọt, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Biệt thự này là ở giữa sườn núi, lại là ngôi nhà biệt lập nên mùa đông vào ban đêm sẽ rất yên tĩnh, chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Phì Phì cũng nằm sấp đang ngủ, tất cả đều chìm trong im lặng.
Cảm giác yên tĩnh này cộng thêm việc nghi thần nghi quỷ làm cho màn đêm càng thêm vài phần kinh hoàng.
Mặc dù gan của Minh Khinh Khinh rất lớn nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô lúc này đã lấn áp cả dũng khí của cô. "Nó" dù sao cũng không phải con người, tuy chưa từng làm thương tổn tới mình nhưng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Suy cho cùng, nó cũng không phải con người, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cô đột nhiên thấy có chút hối hận vì làm việc này một mình, lẽ ra nên gọi thêm Tiểu Chu đến, hai người nếu có chuyện thì vẫn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nhưng đã đến nước này, chỉ có thể cắn răng làm tiếp. Minh Khinh Khinh trốn lên giường, trùm chăn lại, tìm một chút cảm giác an toàn sau đó nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và máy tính bảng.
.....
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Kim đồng hồ chỉ vào mười hai giờ đêm.
"Lạch cạch", "lạch cạch".
Đột nhiên!
Màn hình nhỏ ở góc bên phải dường như rung lên, sau đó hình ảnh thay đổi.
Trong phút chốc, máu chảy ngược lên đầu cô, điện thoại cô đang cầm trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài.
Trong trường hợp này dù cho có mạnh mẽ tới đâu thì cả người cũng sẽ phản ứng mà tiết ra chất adrenalin (*). Minh Khinh Khinh đưa tay che miệng, cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong lòng, mở mắt ra và cố gắng duỗi ngón tay phóng to hình ảnh kia cho đến khi nó bao phủ toàn bộ màn hình.
Giống như phim kinh dị đang chiếu tới cảnh đáng sợ nhất.
Một bóng đen mơ hồ không rõ đứng ở trên ống khói nóc nhà. Bên ngoài trời lại quá tối, camera mini lại được giấu trong các vết nứt của viên gạch, chỉ có ánh sáng yếu ớt bị che khuất của mặt trăng nên chỉ có thể chụp được một nửa. Hành động len lút coi trộm này càng thêm kích thích cũng làm cho hình ảnh càng thêm đáng sợ.
Minh Khinh Khinh nín thở, hàm răng khẽ rung lên, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ xuất hiện trong máy quay.
Chân nó đi một đôi giày của con người, chân trái là giày vải, chân phải là giày bốt, dù hình ảnh trong camera giám sát khá mơ hồ nhưng có thể nhìn ra được hai chiếc giày này đều rất mòn, cứ như là nhặt được lên từ đâu đó.
Hướng mắt nhìn lên trên.
Ngay sau đó, cô thấy một bóng dáng ngồi xổm xuống, mũ áo hoodie bị thủng một lỗ sau lưng – có lẽ lần trước nó đã bị bức tường ống khói đâm thủng.
Mũ của chiếc áo hoodie che phía sau ót và một bên mặt của hắn, vì vậy không thể nhìn hết toàn diện. Nhưng cũng không khó để nhận ra được, hình dáng đó giống con người.
Dù vậy nỗi sợ hãi trong lòng Minh Khinh Khinh cũng không giảm đi được phần nào, thật ra hình người có mặt mũi hung tợn so với dị hình cô nghĩ ban đầu có khi còn kinh khủng hơn. Minh Khinh Khinh đã xem qua nhiều phim kinh dị, trong lòng bắt đầu suy nghĩ "nó" từ từ quay đầu lại rồi hai tròng mắt chậm rãi rơi xuống.
Minh Khinh Khinh không nhịn được nắm lấy chăn bông, toàn thân run rẩy.
Quay đầu qua, quay đầu qua... Cô mặc niệm ở đáy lòng mấy lần.
Cách tốt nhất vượt qua nỗi sợ hãi là đối mặt với nó, cô nhất định phải xem "nó" là thứ gì.
...
Minh Khinh Khinh sợ đến run rẩy cả người.
Cùng lúc đó. Trên nóc nhà, Tiểu Phó vừa mang về cho Minh Khinh Khinh mấy quả quất cũng vô cùng sợ hãi, giống một con thú nhỏ đầy cảnh giác.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao camera mini lại đầy ở trên mái nhà và còn được giấu ở trong những khe hở nữa?
Không chỉ ở trên mái nhà mà ngay cả gần hộp thư dưới bãi cỏ cũng có.
Đương nhiên đôi mắt của con người bình thường sẽ không phát hiện ra tất cả những camera mini được giấu, đặc biệt là trong màn đêm tối thế này. Nhưng Tiểu Phó lại có thị lực tốt hơn nhiều so với người thường, hắn có thể qua lại tự do trong màn đêm và cảm nhận được nhiệt độ bất thường. Nhiệt độ của những camera mini này cao hơn những thứ khác, rõ ràng nó đã hoạt động hơn vài giờ.
Camera không chỉ được giấu trong mái nhà mà còn ở các tầng 1,2,3,4 trong biệt thự, thậm chí dưới 2 tầng hầm cũng có.
Giống như là thiên la địa võng vậy.
Ngoài những chiếc camera mini đó còn có những thứ to bằng bàn tay được dán khắp nơi, không biết là thứ gì.
Tiểu Phó trong lồng ngực còn ôm vài quả quất lúc này khẩn trương đến tim đập thình thịch. Hắn đờ người đứng trong gió đêm như một hòn đá không dám cử động dù một chút.
Tiểu Phó lập tức phản ứng lại – Minh Khinh Khinh có phải đã phát hiện sự tồn tại của hắn rồi không?
Nhưng....
Là lúc nào? Hôm nay? Hay ngày hôm qua?
Chẳng lẽ hai ngày nay cô đều đang thăm dò tung tích của hắn...
Tiểu Phó rất cẩn thận từ khi biết con người có loại công nghệ cao gọi là máy ảnh.
Lần cuối cùng khi vô tình bị chụp được là ở nơi rừng núi của Lăng huyện.
Tin tức được lên báo đài ngay lập tức, bọn họ nói rằng có zombie và cũng có UFO, lúc sau hàng loạt các nhà nghiên cứu, nhà thần học, nhà khảo cổ tranh nhau tới khám phá.
Hắn biết sẽ không có chuyện gì tốt nếu mình bị chụp được, có thể tiếp theo sẽ bị bắt đi ngâm formalin (*) và nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo để nghiên cứu.
Vậy thì bây giờ, Minh Khinh Khinh cũng đang muốn bắt hắn sao?
Mặc dù Tiểu Phó cũng không tin tưởng rằng Minh Khinh Khinh sẽ làm điều này nhưng khi đối mặt với số lượng camera dày đặc như vậy thì trong lòng hắn rất hoảng sợ. Ngoài ra còn có cảm giác xấu hổ khi đã ăn nhờ ở đậu nhà cô, nương danh nghĩa của Đản Đản để hưởng thụ sự ấm áp đó.
Hắn vô thức lùi lại, đôi chân đứng không vững nên dẫm lên gạch ngói của mái nhà khiến đống đổ nát đó trượt ra, tạo ra âm thanh rất nhỏ trong màn đêm.
"Lạch cạch" - một quả quất từ trong lòng hắn lăn xuống.
Tiểu Phó giống như một con chim sợ hãi, hoảng sợ bởi thanh âm chính mình tạo ra, sắc mặt đã trắng càng thêm trắng.
Sau đó, bóng đen trong ống kính của Minh Khinh Khinh "vèo" một cái biến mất như là đang chạy trốn.