???
Cứ thế biến mất sao?
Minh Khinh Khinh ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, không tin được vào mắt mình nữa.
Cô lập tức điều chỉnh lại điện thoại và máy tính bảng sang trang điền khiển camera, chống lại sự sợ hãi, cẩn thận quan sát tất cả các góc.
Tuy nhiên, bóng dáng vừa rồi nhìn thấy trên nóc nhà đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến một màn ảo thuật như vậy thì có lẽ Minh Khinh Khinh cũng không muốn tin tưởng vào đôi mắt mình. Có lẽ cô đã đoán đúng, đối phương đúng là có khả năng dịch chuyển tức thời.
Thời gian nửa đêm còn lại, Minh Khinh Khinh không ngủ mà vẫn luôn chăm chú nhìn màn hình điều khiển. Nhưng, bóng đen đó lại không xuất hiện lần nữa.
Minh Khinh Khinh như muốn gục ngã, mãi đến tờ mờ sáng, cô mới bỏ cuộc, lên giường ngủ thiếp đi mấy tiếng đồng hồ.
....
Mặt trời đã mọc từ lâu, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
Phì Phì dường như không có cảm giác gì mấy, vẫn ra ngoài phơi nắng và lăn lộn trên bãi cỏ.
Minh Khinh Khinh pha một ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm, hơi đắng. Cô đứng trước của sổ kính trong suốt sát đất, nhìn mặt trời bên ngoài chiếu vào và nghe thấy những tiếng ô tô từ xa, lúc này cô mới có cảm giác như trở về thế giới thực.
Có lẽ là những chiếc camera mini cô lặng lẽ lắp hồi hôm qua đã kinh động tới "nó" nên chưa kịp thấy được toàn bộ thì "nó" đã biến mất.
Xem ra "nó" cũng không ngu ngốc như cô nghĩ, ngược lại "nó" rất cảnh giác. Còn cảnh giác hơn những con thú dữ.
Tạm thời tất cả các camera mini trong phòng chưa tháo dỡ vội.
Minh Khinh Khinh bưng ly cà phê đi ra ngoài biệt thự. Cô đứng ở bãi cỏ, ngước nhìn lên ống khói trên nóc nhà, nơi "nó" đã đặt chân vào tối hôm qua. Cô cảm thấy sự việc hôm qua như là một giấc mơ, một giấc mơ rất chân thật.
Thì ra người ngoài hành tinh thật sự có tồn tại. Nếu không phải nó đã xuất hiện và có video lưu lại, còn biến mất ngay trước mặt cô như vậy, có lẽ cô chỉ coi đó là ảo giác.
Chỉ là, không thấy rõ mặt "nó".
Trong lòng Minh Khinh Khinh không chỉ có cảm giác sợ hãi đối với "nó" mà còn có một loại cảm xúc hơi lâng lâng, một bí mật đang sắp được hé lộ, mà ngay thời điểm mấu chốt nhất, đáp án lại "bang", khép lại.
Cô không biết chuyện này đến đây là đã kết thúc hay chưa?
Nhưng ba ngày sau, biệt thự vẫn bình yên vô sự, không có gì khác thường. Đản Đản không xuất hiện nữa, vài ngày sau người của trung tâm bảo hộ động vật tới, Minh Khinh Khinh để bọn họ quay về, chỉ giải thích rằng Đản Đản đã mất tích.
Và "nó" dường như biến mất hoàn toàn.
Tiểu Phó không có nơi nào để đi, mấy ngày nay hắn đều ở trên đỉnh núi tìm cách xây lại ổ của mình. Hắn phải tìm một nơi an toàn cho mình trước khi đến giai đoạn "mẫn cảm" vào tháng sau.
Hắn xây dựng ổ cũng rất đơn giản và thô sơ, dùng nắm tay đấm từ từ vào tảng đá, khoét một cái lỗ rồi tiếp tục đào một cái động nhỏ. Lối ra vào tuy rất hẹp nhưng bên trong lại rộng hàng ngàn mét khối.
Trước giờ hắn đối với việc tạo ổ này đầy nhiệt tình, mang theo tài sản duy nhất của mình là chiếc radio đã cũ, đôi mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời đẹp đẽ, dùng những ngón tay không quá linh hoạt vui vẻ vặn ra một bản nhạc của trái đất.
Nhưng bây giờ hắn lại uể oải, cúi đầu, giống như một con chó săn nhỏ bị bỏ lại ở núi hoang. Khi trên bầu trời có những chú chim mập mạp bay ngang cũng có nghĩa là không cần nhịn đói nhưng hắn vẫn không vui vẻ cho lắm.
Điều khiến hắn cảm thấy uể oải nhất là---
Hắn không biết mình có làm cô sợ không.
Cô ấy chắn chắn rất sợ hãi, chán ghét nên mới gắn thật nhiều camera mini trong biệt thự cùng một lúc như vậy. Chính mình đã làm phiền cô ấy nhiều ngày như vậy, nếu lại xuất hiện chắc chắn sẽ làm cô ấy càng thêm chán ghét.
Tiểu Phó đã nghĩ đến cái ngày mình phải rời đi nhưng lại không ngờ được nó tới nhanh đến vậy.
Hắn tuyệt vọng rũ mắt, dịch chuyển tới ngọn cây, dùng bàn tay cứng ngắc kéo mũ hoodie lên trên đầu, nhìn về hướng Tây Bắc, nơi có nhà của Minh Khinh Khinh.
Tiểu Phó rời nơi có thức ăn, nước uống, lò sưởi, và cà Minh Khinh Khinh, lại một lần nữa biến thành một Tiểu Phó lẻ loi.
Hắn phải lấy lại đoạn video quay được mình.
Tiểu Phó tự nhủ.
Vì vậy hắn vẫn phải tìm một cơ hội để vô nhà Minh Khinh Khinh lần nữa.
Lần này là lần cuối cùng. Tiểu Phó không biết có phải đây chỉ là cái cớ hắn tạo cho bản thân không. Tóm lại, người F.Clafflin vô cùng thẳng thắn, không bao giờ tìm cớ..... Nên bây giờ ngực Tiểu Phó hơi đau, hắn nghĩ nhất định là lo video đã quay được mình, chỉ vậy thôi.
Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh cũng không nhàn rỗi.
Trước khi đoàn phim chính thức khởi động, có hàng loạt sự việc liên quan được nhà sản xuất thông báo nên cô có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày.
Ngoài việc xem kịch bản, cô còn lên mạng tìm kiếm về những thứ liên quan đến "nó".
Minh Khinh Khinh cảm thấy mình không thể không biết gì như vậy, lần trước không thấy được mặt nó nên cũng không biết nó là gì – Thao Thiết? Cẩu Yêu hay là Hồ Ly Tinh? Trong lòng như giăng một dải sương mù khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chính cô cũng không thể nào chờ như vậy, phải tra ra một ít tư liệu. Thông tin trên mạng quá hấp dẫn, thật giả lẫn lộn, Minh Khinh Khinh xem đến nhức đầu mà vẫn chưa có thông tin nào hữu dụng cả.
Cô xem đi xem lại video quay trúng "nó" hơn chục lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một hình ảnh tương đối rõ nét. Phóng to các chi tiết lên và tăng độ sáng màn hình. Rốt cuộc cũng thấy được cái áo hoodie màu xanh. Ngay lập tức, cô đã chụp lại hình ảnh này và đem đi sàng lọc và so sánh với một đống tin tức đồ sộ trên mạng.
Ba ngày sau, Minh Khinh Khinh đã phát hiện trên mạng một đoạn tin tức.
Tin tức này được đăng hơn nửa tháng trước, địa điểm xảy ra là ở trong một ngọn núi sâu của Lăng huyện, nghe nói có một con "zombie" miệng to đầy máu, ăn thịt trẻ con, hành vi cứng rắn, chậm chạp kì lạ.
Còn kèm thêm một đống hình ảnh. Hầu hết tất cả các ảnh chụp này đều lấy từ một bộ phim "zombie"《Train to Busan》mà Minh Khinh Khịnh đã từng xem.
Với kinh nghiệm đã đọc qua vô số bộ phim và xem họ diễn thì vừa nhìn thấy tin tức này đã biết nó rất giả. Nhưng mà trong đống tin tức này, một bức ảnh không quá nổi bật làm cô chú ý đến. Một chiếc áo hoodie màu xanh có mũ mang đôi giày khác nhau cùng một bóng dáng cứng ngắc khá mơ hồ.
Minh Khinh Khinh trong lòng run lên, cô nhanh chóng so sánh bức ảnh này với bức ảnh mà cô đã chụp lại trong đoạn video.
Cuối cùng kết luận ra – Là "nó".
Chẳng lẽ "nó" là "zombie".
Minh Khinh Khinh run cầm cập. Cái quỷ gì thế? Nếu là yêu quái sẽ làm người ta dễ chấp nhận hơn zombie một chút đấy.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế giới quan của Minh Khinh Khinh đã sụp đổ. Bây giờ cô không còn bất ngờ hay hoảng sợ mà vẫn tiếp tục xem tin tức về nó.
Không biết có phải là "zombie" không nhưng nói chung "nó" không phải là con người.
Tuy nhiên, vì để mọi chuyện rõ ràng hơn, Minh Khinh Khinh mua một đống sách về nghiên cứu. Bao gồm《 gặp được "zombie" nam vẫn còn tồn tại 》, 《 "Zombie" hành vi chuẩn tắc 》...v.v... Thậm chí còn có 《 bá đạo "zombie" tiểu kiều thê 》và một vài quyển trong số đó nữa.
Với tinh thần nghiên cứu học thuật, Minh Khinh Khinh đã xem qua chúng.
Sau hai ngày tiếp theo, mọi thứ đều yên ắng. Phì Phì thi thoảng sẽ lên mái nhà, lầu một nơi ở của Đản Đản để đánh hơi, biểu hiện rất phức tạp. Nhưng Đản Đản lại chưa hề xuất hiện lần nữa, nếu không có đoạn phim và viên thuốc màu trắng vẫn còn ở đó thì mọi thứ chẳng khác gì ảo ảnh.
Minh Khinh Khinh không thể diễn tả được cảm xúc của mình là gì. Trên thực tế, cô biết rằng lâu như vậy, Đản Đản nếu muốn làm hại cô thì nó đã sớm làm. Nó không hề có ác ý với cô.
Nhưng con người chắc chắn sẽ có cảm giác sợ hãi đối với một sinh vật mạnh mẽ mà họ không biết. Đó chính là một loại bản năng.
Hiện tại "nó'' đã đi, Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm--
Bởi vì cô chỉ là một người bình thường, cô muốn một cuộc sống bình lặng không rắc rối ngay từ ban đầu còn hơn là được bảo vệ.
Ngày hôm sau, Minh Khinh Khinh đã tháo hơn một nửa camera mini và keo dán.
Dù sao camera chằng chịt như vậy, Tiểu Chu và Kim tỷ lại thường xuyên tới đây. Nếu bị Tiểu Chu và Kim tỷ phát hiện trong nhà cô lắp nhiều camera như vậy, chỉ sợ cho rằng cô có sở thích tự luyến kì lạ.
Tiểu Phó cũng không biến mất hoàn toàn, thỉnh thoảng vẫn tới ngồi xổm trên nóc nhà cô, cơn gió lạnh thổi làm tóc bay tán loạn, lo lắng nhìn tình hình của Minh Khinh Khinh.
Sau khi Minh Khinh Khinh tháo dỡ hầu hết các camera, Tiểu Phó thử cảm nhận những chiếc máy quay còn lại và lên kế hoạch lấy điện thoại của Minh Khinh Khinh để xóa đoạn video quay kia.
Đối với Tiểu Phó thì đây là một việc rất khó khăn. Hắn có thể là cho 'thiên địa biến sắc', hồ nước đọng lại, ngưng thời gian, đàn chim lần lượt rơi xuống nhưng sử dụng điện thoại của Minh Khinh Khinh thì quá khó.
Ngay lúc Tiểu Phó đang nghĩ làm sao để xóa đoạn video, hắn nhìn thấy một chiếc ô tô bốn bánh màu đen đang từ từ dừng trước biệt thự. Sau đó Minh Khinh Khinh đi giày cao gót rời khỏi nhà.
Biểu cảm cô nhàn nhạt, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng vì coi trọng lễ tiết, hôm nay cô trang điểm thật xinh đẹp – tóc dài được cột gọn lên, ánh mặt trời chiếu lên chiếc cổ thon dài cùng bên sườn mặt, hoa tai màu xanh lục lúc ẩn lúc hiện.
Khuôn mặt này trùng hợp là bên mà lần trước cô đã nắm tay Tiểu Phó mà xoa nhẹ. Được ánh nắng chiếu vào, làn da trở nên trắng nõn, đôi môi mềm mọng nước.
Nhịp tim Tiểu Phó bỗng nhiên đập nhanh đến kỳ lạ. Hắn giơ tay lên che tim lại, phớt lờ tiếng "rắc tắc" khi vặn xương khớp.
Một người nam nhân mặc vest với nụ cười trên môi bước ra khỏi chiếc xe hơi.
Âu Dương Hạo chào hỏi Minh Khinh Khinh vài câu sau đó vòng qua bên kia xe mở cửa cho Minh Khinh Khinh.
Lần trước Âu Dương Hạo cứu Minh Khinh Khinh bên hồ, đổi lại bằng một bữa ăn. Minh Khinh Khinh mặc dù biết rõ không phải Âu Dương Hạo đã nhảy xuống cứu cô mà là một loại sinh vật khác nhưng nhân tình chính là như vậy, mọi người trong đoàn phim đều cho rằng Âu Dương Hạo đã cứu cô, cô cũng không thể một bữa ăn cũng không mời.
Mặc dù Tiểu Phó biết rất ít về mọi thứ trên trái đất nhưng hắn cũng hiểu được rằng đây là "hẹn hò".
Hắn nhìn sang bên kia. Một cảm giác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bao phủ lấy trái tim. Như là ăn trúng tâm của hạt sen, trong miệng không có cái gì nhưng tim lại chua xót.
Tiểu Phó nhìn cửa xe đóng lại, trong lòng phiền muộn, đôi mắt xanh xám của hắn chuyển sang màu xanh lam đậm một cách khó hiểu.
Những chiếc lá quay xung quanh hắn khẽ rung lên.
Minh Khinh Khinh bước lên xe, Âu Dương Hạo đang định khởi động xe, Minh Khinh Khinh chợt nhận ra mình quên đem điện thoại: "Chờ một chút, tôi về nhà lấy đồ."
"Không vội." Âu Dương Hạo đẩy kính râm lên trên, nhai kẹo cao su nói: "Dù sao cũng đã đặt nhà hàng rồi."
Minh Khinh Khinh không thích người khác ăn kẹo cao su trước mặt mình, có chút tùy tiện, cảm giác như không tôn trọng nhưng Âu Dương Hạo lại không thân quen như Tiểu Chu để cô có thể tùy tiện nói chuyện.
Cô gật đầu lễ phép nói: "Cảm ơn, xin chờ một chút."
Minh Khinh Khinh xuống xe, rút chìa khóa trong túi ra mở cửa biệt thự, quay lại lấy di động.
Sau khi bộ phim đó kết thúc, cô đã ở nhà nghỉ được một hai tháng vẫn luôn mang chiếc dép lê có lông xù, đã lâu không mang giày cao gót làm cho gót chân có cảm giác hơi khó chịu. Nhưng chỉ vừa đi một đoạn, cô quyết định không đổi giày nữa.
Minh Khinh Khinh cũng không rõ điện thoại mình để ở đâu, có lẽ là ở lầu 3 nên cất bước nhanh chóng đi lên tầng 3.
Ánh mắt Tiểu Phó luôn nhìn Âu Dương Hạo ở trong xe. Nhìn thấy hắn tay cầm vô lăng, Tiểu Phó ngạo nghễ nghĩ rằng, ở F.Clafflin, hoàng gia đều lái tàu bay cùng xe nhảy không gian, nhanh hơn đám xe châu chấu bốn bánh này nhiều.
Nhưng rồi ánh mắt hắn lại rơi vào bộ đồ của Âu Dương Hạo...
Tiểu Phó vô thức chuyển động cổ, cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người, tức thì, khí thế kiêu ngạo vừa rồi như quả bóng vừa bị kim đâm mà xẹp xuống.
Hơn nữa trên mắt hắn đeo cái gì đó?
Tiểu Phó giơ những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt lên, từ bên hông kéo hai chiếc lá che trên mắt. Nhưng nếu so với cái kính râm màu đen kia thì hắn cảm thấy toàn thân mình hiện ra hai chữ "quê mùa".
Tiểu Phó tuyệt vọng cúi đầu, ném lá cây đi, mái tóc bay tán loạn, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Lúc hắn sắp quên mất mình tới đây để xóa video chứ không phải ăn chanh chua, lỗ tai hắn bỗng giật giật, ở xa trong biệt thự vang lên tiếng "cạch" giòn tai.
Hình như là–
Thanh âm thứ gì đó đứt gãy?
Trái tim Tiểu Phó thắt lại, lập tức dịch chuyển về phía Minh Khinh Khinh.