Chuyện này làm cho mấy người bảo vệ đứng đó hoảng sợ đến cực điểm, giống như một sự kiện kì quái có thể đăng trên báo.
Ở trên đại lộ 02 trong khu biệt thự tư nhân nằm ở chân núi, chỉ trong một cái chớp mắt, mấy thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi từ Mỹ trở về đều cảm thấy trên mặt đau rát giống như bị ai đó tát một cái, trên mặt còn in hằn một dấu bàn tay.
Mấy đứa nhóc ba chân bốn cẳng gào khóc chạy lên xe, đạp chân ga điên cuồng lao xe khỏi nơi quái dị này. Mấy người bảo vệ nhớ ra cần phải mang mấy đứa nhóc này vào trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên nên cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Bất quá lúc này đối với đám người của em gái Minh Khinh Khinh mà nói, đi đến trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên còn tốt hơn ở chỗ quỷ quái này.
Chớp mắt trên núi chỉ còn lại hai người bảo vệ nơm nớp lo sợ đứng ở đó, đưa Minh Khinh Khinh trở về.
Minh Khinh Khinh thu hồi tầm mắt, lái xe về bãi đỗ xe của biệt thự, bước xuống.
Kỳ quái chính là cô không cảm thấy sợ hãi.
Như chính bản thân mình sợ hãi một con chó sói oai phong lẫm liệt hung ác, một con sói lớn với ý thức của con người nhưng rất nhanh lại phát hiện ra con chó sói đó lại nhắm về người khác, ở trước mặt mình lại chính là một con cún nhỏ lưu lạc đáng thương, trong đêm mưa với đôi mắt xanh xám.
Nỗi sợ hãi của bản thân bỗng nhiên biến mất hơn một nửa.
Minh Khinh Khinh hồi tưởng lại chuyện dưới chân núi, có người sợ hãi đến tiểu ra quần. Tuy là hơi thiếu đạo đức nhưng tâm trạng bực bội hôm nay nhờ vào màn khôi hài này trong chốc lát đã biến thành mây khói.
Minh Khinh Khinh mặc một chiếc áo gió dài, cầm chiếc ô cán dài màu đen trong góc, mở ra, ấn cửa gara và đi về phía cửa biệt thự.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động nhỏ. Nếu là trước kia cô tuyệt đối không phát hiện ra nhưng sau khi xảy ra những chuyện như vậy, không biết từ khi nào cô đã bắt đầu để ý tới những âm thanh nhỏ như vậy.
Cô đem ô ngửa ra phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía trên đỉnh đầu mình.
Trong màn đêm đen tối, mưa to như trút nước, ngọn đèn dưới mái hiên chỉ phát sáng một khoảng nhỏ, phía trên có cái gì cũng không thể nhìn thấy được.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, tiếng động trên nóc nhà lập tức dừng lại.
Giống như một con robot nhỏ sợ đến mức khép hai tay hai chân lại không nhúc nhích.
"Ra mặt đi" Minh Khinh Khinh nói.
Tiểu Phó trên nóc nhà mặt mũi trắng bệch, đoán chắc rằng mình đã bị phát hiện.
Lần này không biết cô sẽ nói gì để đuổi hắn đi, sẽ là kiên quyết hay là chất vấn hắn: "Anh đã đồng ý sẽ không xuất hiện, vì sao lại ở đây? Có biết là đang làm phiền tôi không?" Hơn nữa nhìn cô lúc này rất không vui, sẽ không giống như lần đầu tiên khách khí mà xin hắn rời đi.
Chân tay hắn luống cuống, hơn nửa ngày không dám di chuyển.
Hắn che hai tai mình lại ý không muốn nghe cô nói gì cả. Như là hắn không thấy cô thì cô cũng sẽ bỏ qua cho hắn.
Hắn không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy gì cả.
Nhưng che lỗ tai cũng vô dụng, ai bảo người của F. Clafflin thính lực tốt như vậy.
Hắn nghe Minh Khinh Khinh nói thêm một câu: "Còn không mau xuống đây? Tôi biết anh đến rồi."
Tiểu Phó: QAQ!
Minh Khinh Khinh đứng ở dưới màn mưa nhìn về nóc biệt thự, kiên nhẫn đợi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ hơn mười phút, con "zombie" ngại ngùng lo sợ quyết giả chết ngồi bất động rốt cục cũng đã chuyển động.
Trên nóc nhà vang lên tiếng "Rắc, rắc, rắc" là tiếng chuyển động của ngón tay.
Tiểu Phó không biết vì cái gì mà không dịch chuyển được.
Minh Khinh Khinh nhớ đến hắn vừa sử dụng năng lực trên khu vực rộng, giờ có lẽ đang hồi phục năng lượng.
Hắn chỉ có thể đi xuống dưới.
Ở ngoài ánh sáng, Minh Khinh Khinh chợt lóe lên một ý nghĩ rồi sau đó biến mất.
Trên mép nóc nhà hiện ra một thiếu niên có mắt cá chân trắng nõn, cả người ướt sũng, còn phát ra tiếng "Rắc, rắc, rắc".
Cảnh tượng này quả thực rất đáng sợ.
Nếu chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô nhất định sẽ chết bất đắc kì tử.
Thiếu niên từ trên mái nhà nhảy xuống. Trong không khí vang lên một tiếng "Rắc" rất lớn.
Minh Khinh Khinh sợ xương của hắn bị gãy nhưng nhảy xuống như vậy mà hắn cũng không bị hao tổn gì, chỉ là tứ chi hơi cứng ngắc, chậm chạp đứng lên.
Trên người hắn đều là nước mưa, theo mặt hắn chảy thẳng theo sống mũi tái nhợt rồi rơi xuống cằm chui vào xương quai xanh. Con ngươi hắn trầm xuống, suy nghĩ bất an, lo sợ nhìn người đang đứng trước mặt như là chờ cô dạy bảo, không dám ngẩng đầu lên.
Dưới ngọn đèn vàng sáng rực, hắn đứng trên mặt đất như một gốc cây mơ hồ.
Đối với cô mà nói thực sự rất kinh khủng. Nhưng.. cũng có một chút cảm giác lãng mạn.
Tiếu Phó cẩn thận liếc mắt nhìn Minh Khinh Khinh, cô đứng im lặng không nói chuyện, vẻ mặt giống như đang đấu tranh.
Hắn liền trở nên bất an.
Chắc là cô đang chuẩn bị mắng hắn một trận rồi sau đó đuổi đi, nói không chừng còn kêu bảo vệ đem hắn ra ngoài?
Tiểu Phó càng nghĩ đến mặt càng trắng, cảm giác như vỏ trứng bong ra từng mảnh, rơi rớt ở trong khoảng không.
Cảm giác trong ngực như thể mình sắp biến thành người chết.
Gió thổi qua ngực làm cho hắn muốn lắc lư theo.
Tiểu Phó như muốn lừa gạt mình, đưa hai tay lên che tai lại. Nhưng chưa kịp đưa hai tay lên đã nghe Minh Khinh Khinh nói:
"Có ai nuôi anh không?"
Tiểu Phó: ?
(⊙o⊙)?
Minh Khinh Khinh đi lên trước vài bước rồi hơi đưa tay lên cao, đem ô che đỉnh đầu hắn.
Hai người ở trong một chiếc ô đen, Minh Khinh Khinh vẫn cẩn thận đứng cách thiếu niên một khoảng nhưng chung quy lại, hai người đứng cùng dưới một chiếc ô.
Đầu chụm vào nhau, gần như cùng một chỗ.
Trái tim hắn đập thật sự rất nhanh. Bịch, bịch, bịch.
Như bệnh hiểm nghèo phát tác.
Hắn cảm giác như trên đỉnh đầu mưa lạnh bị chặn lại, không khiến hắn bị ướt.
Chiếc đèn vàng chiếu sáng khuôn mặt của hắn. Những giọt nước mưa trên mặt phát ra áng sáng trong suốt, phản chiếu lại đôi mắt xanh xám tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn thuận chân đứng sát vào cô, ánh mắt mở ra ngây như phỗng nhìn Minh Khinh Khinh.
Chỉ thấy cô quay tay hướng ô lên nhìn chằm chằm vào trời mưa, tóc dài che khuất cả sườn mặt.
Cô cất giọng ngượng ngùng nói: "Nếu như ý anh nói là không có ai nuôi anh...Anh có đồng ý để tôi nuôi không?"