Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo

Chương 35 -

Minh Khinh Khinh cảm thấy lời nói này của mình quả thật là không sợ chết.

Điều này giống như việc đứng trước mặt con hổ sau đó thật cẩn thận nói với nó: "Chào hổ, mày không ăn thịt người. Tao cảm thấy mày bị buộc phải làm hổ, nhìn mày dầm mưa trông thật tội nghiệt, xin hỏi tao có thể nuôi mày không?" Có chỗ nào khác nhau?

Quả thật là không có gì khác biệt.

Chỉ khác là khả năng của thiếu niên ngoài hành tinh trước mặt có thể còn mạnh hơn cả vua của các loài thú.

Trước khi vua của các loài thú muốn ăn thịt người thì đều phải vất vả đuổi bắt, nó còn phải cân nhắc một chút xem trong tay con người có súng săn hay không nhưng thiếu niên ngoài hành tinh trước mắt lại không cần quá trình này.

Một khi hắn muốn tổn thương ai, đối phương liền giống như con cá nằm trên thớt.

Điều duy nhất Minh Khinh Khinh tin tưởng là hắn chưa bao giờ có suy nghĩ làm tổn thương mình.

Nếu khi nào hắn tức giận muốn đánh người thì Minh Khinh Khinh hoàn toàn không có sức phản kháng.

Cô chỉ có thể trả giá đắt cho hành động bốc đồng này của mình.

Khi đó, tiêu đề tin tức có thể là: Nữ minh tinh Minh Khinh Khinh nuôi một con thú cưng lạ, đột ngột qua đời ở tuổi hai mươi lăm.

Không khí yên tĩnh.

Chỉ có hạt mưa to đập vào ô, phát ra tiếng kêu bộp bộp.

Con ngươi màu xanh xám của thiếu niên trước mặt tràn đầy khiếp sợ, Minh Khinh Khinh tự động hiểu là "một con người mảnh khảnh, ốm yếu sao lại có thể tự tin mà nói ra những lời này?". Cô tự nhiên cảm thấy xấu hổ, đổi tay nâng ô lên.

Minh Khinh Khinh vòng vo, nói: "Đương nhiên tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nếu anh không muốn, tôi cũng sẽ không bắt ép.."

Còn chưa dứt câu, Tiểu Phó đã gấp đến nỗi phun ra ngôn ngữ ngoài hành tinh: "&%#@&"

Minh Khinh Khinh:"....."

Cô nghe không hiểu.

Đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó ươn ướt.

Hắn mở to hai mắt, vung vẩy đôi tay không linh hoạt, chỉ chỉ bên trong biệt thự sau đó lại chỉ chỉ bên ngoài, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn chỉ có âm thanh "Rắc, rắc, rắc".

Hắn sợ cô không hiểu được, lặp lại một lần: "&%#@&"

Còn mang theo tiếng vọng.

Nhưng rơi vào trong tai Minh Khinh Khinh không khác gì tiếng mèo gào.

Minh Khinh Khinh không nhịn được nói: "Như vậy đi, vẫn là biện pháp lần trước, nếu anh đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu."

Còn chưa dứt lời, Tiểu Phó liền gật đầu giống như robot.

Hắn không hiểu "muốn cự còn nghênh", "miệng chê nhưng thân thể lại thành thật" là cái gì, đôi mắt mong chờ nhìn Minh Khinh Khinh, đầu tiên là như con gà mổ thóc sau đó dùng sức gật đầu "rắc" một cái thật mạnh.

Âm thanh vang lên trong không khí, đầu giống như suýt nữa bị hắn làm rớt ra ngoài.

Sự xấu hổ của Minh Khinh Khinh lập tức tan thành mây khói, cho dù là ai đi chăng nữa mà được tán thành nhiệt tình như vậy thì trong lòng cũng có một chút vui vẻ.

Nhưng cô tận lực kiểm soát vẻ mặt của mình.

Cô "Ừm" một tiếng, cầm ô xoay người đi dưới mái hiên: "Vậy thì vào nhà đi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, giống như một viên kẹo từ trên trời rơi xuống đập trúng Tiểu Phó, cảm giác của hắn mơ mơ màng màng như đang nằm mơ, nhất thời chân tay luống cuống.

Thấy Minh Khinh Khinh quay người lại, hắn cũng nhanh chóng xoay người đi theo.

Nhưng chân tay hắn không linh hoạt, khi quay người lại lảo đảo suýt ngã, chân phải đạp vào trong vũng bùn. Hắn sợ mất mặt trước mặt Minh Khinh Khinh, vội rút chân ra ổn định trọng tâm, đứng thẳng.

Minh Khinh Khinh vốn cho rằng thiếu niên sẽ lập tức đi theo, kết quả đi được hai bước, bên người lại không có động tĩnh. Cô quay đầu lại, Tiểu Phó vẫn đứng ở nơi đó.

Cô nhìn sang, hắn xấu hổ một hồi, nhanh chóng đứng thẳng lưng giống như một cây thương bạch dương.

Mưa to tầm tã rơi rớt trên người hắn.

Chẳng qua hắn đã ướt sũng, cái này cũng chỉ làm trên người hắn nặng thêm mấy cân nước mà thôi.

"Không đi sao?" Minh Khinh Khinh kỳ quái hỏi.

Lúc này Tiểu Phó mới di chuyển.

Hắn muốn nói "cô đi vào trước đi, tôi chỉ cần dịch chuyển một cái là đến thôi" nhưng hắn không biểu đạt được một câu nói dài như vậy.

Hơn nữa hắn cũng muốn đi theo phía sau Minh Khinh Khinh, đi cùng một đường với cô.

Nhưng mà "rắc rắc rắc" đi được hai bước, Tiểu Phó không nhịn được mà vùi đầu tự ti như đà điểu, ở trên F.Clafflin hắn vẫn là một quả trứng, đi đường bằng cách lăn và nhảy, đi đến trái đất cũng không biết tập đi như thế nào. Cuộc sống hàng ngày đều thông qua phương thức dịch chuyển đi đến những nơi khác.

Cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa làm quen được với trọng lực và từ trường, động tác đi đường rất xấu, rất không nhanh nhẹn, đúng là giống như một con zombie lồi lõm.

Minh Khinh Khinh nhận ra rằng hắn không theo kịp là sẽ không đi.

Tiểu zombie sẽ không nói, hơn nữa lòng tự trọng còn rất cao, cô chỉ có thể tự mình đoán.

Minh Khinh Khinh rất kiên nhẫn, giơ ô quay lại.

Ô một lần nữa che trên đỉnh đầu Tiểu Phó.

Tiểu Phó ngẩng đầu nhìn chiếc ô che mưa, giống như một bến cảng che chở cho mình.

Hắn không nghĩ tới còn vài bước đi mà thôi, Minh Khinh Khinh sẽ quay lại che ô cho hắn.

Đây chỉ là một việc rất nhỏ nhưng hai đầu ngón tay trỏ của Tiểu Phó lại chạm vào nhau, quay cổ nhìn về phía Minh Khinh Khinh, đôi mắt màu xanh xám sáng lên, tràn đầy vui vẻ.

Minh Khinh Khinh: "....."

Hắn nhìn cô bằng loại ánh mắt này khiến cô tràn ngập cảm giác áy náy.

Đây là việc mà một người chủ nhân nên làm, tại sao tiểu zombie lại có ánh mắt vui mừng như vậy?

Nếu đổi lại là Phì Phì, có thể nó sẽ khó chịu vì lông bị dầm mưa ướt sũng, tức giận đến cả người lăn qua lăn lại, còn vì không vui mà cắn cô.

Nếu so sánh như thế, bỏ qua phương diện năng lực khiến người khác sợ hãi, tiểu zombie so với chó và mèo quả thực dễ nuôi hơn.

Minh Khinh Khinh một bên suy nghĩ miên man, một bên giương ô đi bên cạnh thiếu niên.

Hai người cùng nhau đi đến trước cửa nhà.

Bình Luận (0)
Comment