Tầng 4 ở đây không chỉ là một tầng có gắn kính mà nó là một cái sân nủa ngoài trời nửa trong nhà. Ban đầu sân có mái che. Chủ nhân trước kia đã cho sơn phần sàn của sân thành màu xám và xanh lá, tất cả các bức tường ngoại trừ kính thì được sơn màu lòng đỏ trứng ngỗng, thỉnh thoảng đi lên có thể nhìn thấy sân golf cùng hồ nước ở chân núi phía xa, bồi dưỡng thể xác và tinh thần.
Sau khi Minh Khinh Khinh chuyển đến vào một ngày bão táp, tấm kính thủy tinh đã bị nâng lên một nửa, đến nay cô vẫn lười tu sửa, vì thế khi tới mùa đông tuyết rơi dày đặc, nơi này hoàn toàn bỏ hoang biến thành một cái sân thượng.
Phía bên trái của sân thượng có một cái thang gỗ, leo lên trên chính là toàn bộ phần mái của biệt thự. Mái nhà lợp ngói màu đỏ được sắp xếp, bố trí thành một hệ thống chống thấm nước cực tốt. Bên trên còn được trang trí một cái ống khói cối xay gió rất lớn, trông vô cùng đẹp mắt.
Minh Khinh Khinh vừa lên sân thượng liền nghe thấy mái nhà bên kia có tiếng động "cạch, cạch, cạch", cô càng thêm tin tưởng trên mái nhà có động vật nhỏ.
Nghe tiếng động thì giống mèo, dù sao thì chó cũng không leo cây.
Tuy nhiên, khi leo lên thang gỗ, những gì cô nhìn thấy là một con chó lai gầy gò, mảnh khảnh đang nằm trên sườn mái nhà với bốn chân run lẩy bẩy trên chiếc ống khói có màu xanh lơ, trong một bộ quần áo cũ kĩ.
Gió thổi bộ quần áo mỏng manh bay phấp phới, chiếc mũ rủ xuống, hai ống tay áo trống không đón gió tung bay.
Minh Khinh Khinh: ???
Con chó lai với ánh mắt hoảng loạn: ???
Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ đồng thời đứng hình.
.....
"Nó làm sao mà lên đây nổi?" Minh Khinh Khinh cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
Nhưng mà hỏi cũng không hỏi ra được cái gì, cô không thể trông cậy vào một con chó sẽ cho cô đáp án.
Hai mươi phút sau, Minh Khinh Khinh mồ hôi nhễ nhại tiến tới gần con chó.
Con chó này rất cảnh giác với người lạ, sau khi nhảy xuống liền lập tức lùi vào góc tường, hướng cô sủa "Gâu, gâu" vài tiếng.
Minh Khinh Khinh không xác định được đây là chó hoang hay chó nuôi trong nhà.
Theo đạo lý nếu đã lưu lạc đến đây thì cả người hẳn là phải rất bẩn mới đúng, hơn nữa hai hôm nay tuyết rơi, trời lại mưa, lông của nó không thể sạch như vậy được. Cho dù hôm nay trời quang phơi khô rồi thì lẽ ra lông cũng nên xoăn thành một khối.
Chẳng lẽ là chó của hàng xóm mới đi lạc được vài ngày?
Nếu là chó trong tiểu khu bị lạc mà xem nó như chó hoang gửi đến trung tâm cứu hộ ngược lại sẽ khiến việc tìm kiếm nó của chủ nhân lại càng trỏ nên khó khăn hơn.
Minh Khinh Khinh không để ý tới chú chó đang nhe răng trợn mắt trong góc phòng nữa, trước tiên cứ lấy điện thoại ra chụp sau đó xuống lầu gọi điện cho bảo vệ. Cô dùng WeChat chuyển ảnh qua cho nhân viên bảo vệ để nhân viên bảo vệ đi hỏi từng nhà xem có ai bị mất chó không.
Những cư dân ở đây đều là những người rất giàu có và có thế lực khủng khiếp nên bảo vệ càng không dám lơ là, lập tức đi hỏi thăm.
Kết luận của Minh Khinh Khinh là nó không phải chó của tiểu khu này.
Đúng như dự đoán, phần lớn những con chó được nuôi trong tiểu khu này đều là loại to lớn đắt tiền như St. Bernards, ai sẽ nuôi một con chó gầy yếu như vậy?
Minh Khinh Khinh bỗng dưng nhặt được một chú chó nên cảm thấy có chút đau đầu.
Cô thích yên tĩnh, không thích nghe tiếng chó sủa và cũng không có ý định giữ lại con chó này.
Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Chu để anh ta liên hệ với Trung tâm cứu trợ thú cưng rồi in ảnh ra để làm "thông báo nhặt được chó".
Tiểu Chu nhanh chóng trả lời: "Đã sắp xếp hết cả rồi nhưng hiện tại là cuối năm, trung tâm cứu trợ địa phương đã đóng cửa, khoảng ba ngày sau mới có thể đến đón con chó được."
Biết cô không thích chó, Tiểu Chu lại gửi tới một tin nhắn: "Bằng không tôi qua đem nó về chỗ tôi?"
Bây giờ đang là thời điểm ăn Tết, Tiểu Chu cũng đang ở cùng người nhà, giờ vì chuyện nhỏ nhặt này mà gọi anh ta đến đấy một chuyến cũng làm phiền người ta.
Chính cô cũng chưa bao giờ trải qua giao thừa, cũng chung quy không thể cản trở người khác đoàn viên.
"Thôi, bỏ đi." Minh Khinh Khinh trả lời: "Cũng chỉ ba ngày thôi mà."
Chỉ cần giữ con chó này trong ba ngày thôi.