Tiểu Phó sắc mặt trắng bệch ôm cái thìa ngồi trên nóc một căn biệt thự khác, nguy hiểm đã qua rồi, trái tim hoảng loạn của hắn cuối cùng cũng có thể dịu đi một chút.
Vừa rồi không kịp lấy lại bộ quần áo kia, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất sau khi đến trái đất, vẫy cánh tay cứng đờ thuần thục cởi áo khoác ra, nhanh chóng dịch chuyển đến một hộ chung cư, đem con chó đang trông nhà một mình xách lại đây, miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Mèo và chó đều là bạn tốt của con người, con người khi nhìn thấy chúng không những không sợ hãi mà còn kêu chúng đáng yêu.
Không giống như hắn, Minh Khinh Khinh khi nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu.
Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, bị gió lùa vào cổ, đã lạnh càng trở nên lạnh buốt.
Hắn khẩn trương quan sát tình hình bên phía Minh Khinh Khinh, định đợi cô không chú ý rồi đem con chó trả về, sau đó đợi đến tối đem hai túi đồ vật mình để lại trong kho để đồ ở tầng 4 lấy ra.
Sau đó -- Sẽ cáo biệt Minh Khinh Khinh.
Xung quanh rất yên tĩnh, Tiểu Phó ngồi xuống, đầu gối cứng ngắc rốt cuộc cũng được thả lỏng, quơ quơ.
Ánh mặt trời mỏng manh sau những đám mây chiếu vào da thịt không có mũ áo choàng che của hắn, tất cả gần như trong suốt.
Hắn không nỡ rời đi, ánh mắt rũ xuống lộ rõ nỗi cô đơn.
Hắn đưa mắt nhìn lên, không nhịn được lại nhìn chăm chú người trong biệt thự phía xa một hồi.
Từ xa, Tiểu Phó nhìn thấy Minh Khinh Khinh lấy điện thoại di động ra, nghe thấy mấy chữ "Trung tâm cứu trợ thú cưng", biết cô muốn đem con chó kia đi cứu trợ.
Hắn phải trả con chó về vị trí cũ trước khi cô kịp gửi nó đi mới được.
Tiểu Phó từ từ đứng dậy, tính toán dịch chuyển qua.
Nhưng bỗng nhiên lại thấy Minh Khinh Khinh đi xuống tầng 1.
Hắn thấy cô bước vào trong một căn phòng, một lúc sau, qua cửa sổ, hắn thấy cô đang cố sức kéo một chiếc sofa cũ ra ngoài, chuyển nó đến căn phòng cuối biệt thự, cạnh nhà thủy tinh trồng hoa.
Tiểu Phó có chút nghi hoặc, không biết Minh Khinh Khinh định làm gì.
Sau đó, cô vào phòng để đồ tìm kiếm một thứ gì đó, cuối cùng tìm được một cái hộp nhỏ màu trắng và một số thứ khác như thảm lông, một cái rương màu đen mang đến cái phòng ở cuối tầng 1.
Các loại hộp khác nhau mà Tiểu Phó đã làm là vòi uống nước tự động của Xiaomi và máy sưởi chạy bằng dầu chống cháy an toàn. Đây là đồ Minh Khinh Khinh mua cho mèo của cô, nhưng mà Phì Phì thật sự rất kén chọn, nó chỉ uống nước ấm và thậm chí còn không thèm đoái hoài đến máy lọc nước cho thú cưng, vì thế mấy thứ này vẫn luôn bị vứt trong kho để đồ.
Phì Phì nhận ra cô muốn làm gì, không vui ngậm ống quần của cô, cố gắng lấy lại đồ của nó.
Minh Khinh Khinh khom lưng xoa nhẹ đầu con mèo rồi tiếp tục sắp xếp căn phòng.
Ngay sau đó Tiểu Phó thấy Minh Khinh Khinh dùng một khúc xương lấy từ trong tủ lạnh ra, đi lên tầng 4 dụ con chó xuống dưới. Cuối cùng thì hắn cũng biết cô đang làm gì.
Cô đang tự bố trí một cái ổ cho con chó.
Tiểu Phó: "..."
Nỗi bất bình và ủy khuất bỗng chốc nổi lên trong lòng hắn.
Tính cách của con chó kia không tốt, bộ dạng còn xấu xí, thân hình thì gầy còm. Không giống hắn, không cần buộc cái dây giống như trẻ con cũng nguyện ý đi theo cô.
Sao cô lại nguyện ý nuôi nó chứ?
Nhưng con chó kia vẫn rất cảnh giác mà trừng mắt với Minh Khinh Khinh, thỉnh thoảng còn sủa hai tiếng, chỉ là thực sự không chịu nổi sự cám dỗ của khúc xương mới giữ khoảng cách đi theo Minh Khinh Khinh xuống cầu thang.
Con chó nhỏ đi theo Minh Khinh Khinh tới căn phòng cuối tầng 1. Cô đem khúc xương đặt vào trong cái khay nhỏ bên cạnh máy uống nước. Con chó ở gia đình trước kia đã bao giờ được ăn khúc xương to như thế này chưa? Nó lập tức nước dãi lòng thòng vồ lấy khúc xương.
Minh Khinh Khinh chỉ vào nhà kính trồng hoa bên cạnh, nói với nó: "Vách tường bên kia có cái lỗ nhỏ cho chó mèo ra vào, mày buồn vệ sinh thì ra ngoài, đừng đi ở trong nhà."
Minh Khinh Khinh gãi gãi đầu, cũng không biết con chó nghe có hiểu không, mọi chuyện tạm thời cứ như vậy đã.
Nó ở tầng một, cô ở tầng ba, có kêu thế nào cũng không làm ồn đến cô được.
Con chó ăn ngon lành, Minh Khinh Khinh đóng hết cửa của các phòng khác vào để tránh Phì Phì và nó gây xung đột với nhau.
Tiểu Phó ở phía xa chán nản ngồi xuống, tự nhiên lại có một chút ghen tỵ với con chó.