Chương 101
Nếu chỉ là chết vài tên thị vệ, lần ám sát ở núi Thu Yến này rất có thể sẽ bị bỏ qua vì thể diện của Hoàng gia.
Nhưng nếu chính hoàng tử là hắn bị thương, thứ nhất, Hoàng đế sẽ điều tra rõ ràng, thứ hai——
Thứ hai, thiên tai sương giá gần đây khiến dân chúng kêu than, Hoàng đế đang muốn chọn người đi cứu trợ thiên tai ở miền Bắc xa xôi, hắn bị thương nặng, Hoàng đế khẳng định sẽ không để hắn đi, nếu như hắn không đi, bất kì một người nào trong những hoàng tử còn lại rời khỏi, đều làm cho thế lực kinh thành xuất hiện bố cục mới.
Túc Khê quả thực muốn nghi ngờ đám thích khách thứ hai là do chính Nhị hoàng tử sắp đặt.
Có điều trong cốt truyện không nói, nàng cũng không biết suy đoán của mình có đúng hay không.
Cốt truyện này vượt ngoài dự đoán của Túc Khê, làm nàng có chút lộn xộn.
Nhưng việc khẩn cấp ngay trước mắt là phải tìm ra cách cứu vãn.
Nhị hoàng tử bị thương rồi, trò chơi này cũng không có chức năng tua lại, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách để cho thương tích của hắn tốt lên trong vòng nửa tháng ngắn ngủi. Tốt nhất là mấy ngày đã có thể đỡ hơn, nếu như vậy cũng sẽ không làm chậm trễ nhiệm vụ chính.
Nghĩ như vậy, Túc Khê lập tức mở cửa hàng ra, mua một ống thuốc mê.
Nàng lấy một chiếc lá bọc thuốc mê lại, từ không trung rải xuống.
Nhị hoàng tử chảy máu quá nhiều, lảo đảo đi về phía doanh địa.Vốn dĩ đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ cần lại đi thêm khoảng thời gian chưa đến một nén nhang, là có thể nhìn thấy doanh địa đóng quân của Thái tử, vậy là hắn sẽ được an toàn rồi.
Đến lúc đó sẽ có thể khiến mọi người biết rằng tất cả thị vệ bên cạnh hắn đều bị giết chết, cảnh tượng hắn bị thương nặng vẫn cố gắng đào thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng ai có thể nghĩ được rằng: có người bí mật rắc thuốc mê cho hắn, ngay lập tức hắn rơi vào hôn mê bất tỉnh.
“……….”
Nhị hoàng tử trước khi hôn mê::……??????
Sau khi Nhị hoàng tử hôn mê, Túc Khê nhìn vào bản đồ, xác định xung quanh không có ai, thật nhanh mở phần kim sang dược ở trong cửa hàng.
Kim sang dược hiệu quả mạnh nhất có ghi rõ, trong vòng ba ngày có thể làm cho vết thương mũi tên bình thường khôi phục khỏi hẳn, hiệu quả cũng là 100%.
Nhưng Nhị hoàng tử lại có thể ra tay độc ác như vậy đối với bản thân mình, vết thương đâm vào sâu như vậy, Túc Khê rất sợ vết thương của hắn phải kéo dài chục ngày nửa tháng mới lành, làm chậm chễ đại sự của cậu nhóc. Bèn mua liền một lúc ba bình kim sang dược từ trong cửa hàng, đổ toàn bộ lên vết thương trên ngực hắn, đồng thời bôi đều khắp miệng vết thương.
Như vậy hẳn là không có chút sơ hở nào.
Túc Khê lại kéo Nhị hoàng tử đi về phía doanh địa, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp ném người từ trên trời rơi xuống doanh địa ở dưới chân núi, thế nên nàng bèn vứt Nhị hoàng tử ở trên đống tuyết cách doanh địa hơn hai trăm mét.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, Túc Khê còn cố ý tạo ra chút động tĩnh ờ bên cạnh, giả vờ như là có dã thú chạy qua, thu hút sự chú ý của đám thị vệ đang ăn thịt uống rượu đóng quân trong doanh địa.
Nhưng ai ngờ được, nàng đụng vào cây nhiều lần mà những tên thị vệ say khướt kia hoàn toàn không nghe thấy.
Túc Khê không nhịn được mà đập mạnh vào màn hình!
Những cái cây bên cạnh Nhị hoàng từ cùng nhau chấn động, lá cây ào ào rơi xuống. Những tên thị vệ kia lúc này mới nghe thấy, vội vàng đứng lên rút kiếm ra đi về phía bên này.
Nhưng lúc này trời đã tối hẳn rồi, một nhóm thị vệ đi về phía bên này kiểm tra xem xét một vòng lại phát hiện ra không có gì bất thường nên lại cười cười quay trở về, một trong số họ thậm chí còn đi qua chỗ Nhị hoàng tử nằm cách đó không xa.
Túc Khê: “……..”
Nhị hoàng tử mặc đồ màu đen, thật sự là không có cách nào để khiến bọn họ chú ý. Nhưng một người sống nằm đó sờ sờ như vậy mà bọn họ lại không chú ý đến sao? Rốt cuộc là do trời quá tối hay là do mắt của đám thị vệ này mù đây???
Túc Khê đành phải lại đụng vào cây khác, sau đó lại tiện tay vứt một chiếc đèn lồng bên cạnh Nhị hoàng tử.
Tâm tư nàng còn suy nghĩ thật tinh tế tỉ mỉ một hồi, sợ rằng nó giống với món đồ lần trước nàng tặng cậu nhóc gây nên nghi ngờ vớ vẩn, đặc biệt mua một chiếc đèn lồng bình thường nhất ở cửa hàng, là loại thợ săn thường dùng.
Quanh năm có đội thị vệ đóng quân ở trên núi Thu Yến, những con mồi này cũng là do thợ săn nuôi dưỡng ở trên núi, vì vậy sẽ có người tình cờ gặp được Nhị hoàng tử đang bị thương, cứu hắn rồi đưa hắn tới nơi này. Lí do như vậy không thể nào bình thường hơn.
Ngoại trừ cái này, núi Thu Yến núi cao trùng điệp, kéo dài trập trùng.
Mặc dù có thị vệ đóng giữ, nhưng một ngọn núi to như thế, ngay cả ranh giới cũng không có, thì có thảo dân bách tính khác không cẩn thận bước vào cũng chẳng có gì kì lạ.
Sau khi nhóm thị vệ kia quay trở về doanh địa phát hiện bên này có ánh sáng, bèn quay trở lại để kiểm tra. Lúc này mới phát hiện ra Nhị hoàng tử đang nằm trên mặt đất, ngay tức khắc vô cùng hoảng sợ, vội vàng đỡ Nhị hoàng tử lên: “Nhị hoàng tử! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
“Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử bị ám sát trọng thương rồi!” Có người sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu đi bẩm báo Thái tử.