Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102 - Chương 102

Chương 102 - Chương 102
Chương 102 - Chương 102

Chương 102

Túc Khê lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở phào. Đến lúc này, trên giao diện cuối cùng cũng bắn ra thông báo hoàn thành nhiệm vụ phụ “Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, đồng vàng +20, điểm số +2!”

Nếu đã nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, thì nói rõ rằng vết thương của Nhị hoàng tử dưới tác dụng của kim sang dược nàng bôi lên, đã không còn rắc rối gì lớn, ít nhất là cũng không ảnh hưởng đến nội dung cốt truyện sau này.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ mà không có chút rủi ro nào, Túc Khê nhanh chóng chuyển sang giao diện phía bên cậu nhóc.

Lướt qua toàn bộ giao diện, Túc Khê nhìn thấy cảnh tượng dưới gốc cây lê thì hít thở không thông.

...............

Trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh trống trải yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bông hoa lê bị gió lạnh thổi rơi xuống như những bông tuyết nhỏ mịn tinh tế.

Chỉ có mình cậu nhóc nho nhỏ cái mặt bánh bao không biểu cảm, ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây.

Như là đã đợi rất lâu rồi, một mảng trắng xóa tích tụ trên bả vai hắn, sự chờ mong trong ánh mắt cũng bị gió lạnh dập tắt.

Hắn mặc chiếc áo choàng màu đỏ xen lẫn màu đen, ngược lại nhìn không ra vết máu. Chỉ là màu sắc của áo choàng trở nên u tối, dơ bẩn, chỉ có cái cổ trắng ngần và một chút máu bắn lên trên mặt, mái tóc dài đen thẫm cũng hơi rối.

Túi đựng tên bên tay phải hắn còn lại 7 mũi tên, bên trái là một cái đầu sói trắng dã, trông thật gớm ghiếc đáng sợ nhưng lại mang một loại vẻ đẹp của sức mạnh tuyệt đối.

Dấu vết ngoài cửa hang động gần đó có chút lộn xộn.

Gió lạnh lùa vào trong cổ hắn, làm cho áo choàng của hắn bay phần phật. Nhưng hắn dường như không cảm nhận được, vẫn ngồi ở đó chờ đợi.

Hắn đây là đã đợi bao lâu rồi?

Mặc dù Túc Khê biết cậu nhóc tràn đầy thấp thỏm và mong đợi khi đưa ra yêu cầu gặp mặt với mình, nhưng mà nàng không làm được, cuối cùng thì kết quả cũng chỉ có thể như vậy mà thôi......

Nhưng khi thật sự nhìn thấy cậu nhóc chặt đầu sói đầu đàn, vội vã đến dưới gốc cây đợi mình, trơ mắt nhìn thời gian trôi đi nhưng căn bản lại chẳng có ai xuất hiện, sự phấn khích cùng với niềm vui tươi sáng trong mắt hắn từng chút từng chút tối đi. Cuối cùng nhận ra nàng căn bản sẽ không đến, triệt để hóa thành một hồ nước phẳng lặng......

.....Nàng nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Trò chơi này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi mà các trò chơi thông thường khác có thể làm. Mặc dù Túc Khê bị ràng buộc với hệ thống, nhưng trước đây nàng cũng coi tất cả nhân vật trong trò chơi này như là người que. Nàng cho rằng đó chẳng qua chỉ là nhân vật chính được lập trình chân thực hóa, với trí thông minh và năng lực mà thôi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh này ngay trước mắt, Túc Khê lại cho rằng cậu nhóc là một nhân vật có thật, bằng xương bằng thịt ở một không gian khác thời gian khác --------- Mà càng là nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì không có cách nào đi đến nơi hẹn.

Hắn đợi nàng ở trong gió lạnh lâu như vậy, vết máu trên mặt cũng đã bị đông cứng lại rồi. Vốn dĩ mong đợi nhiều như vậy, dần dần biến thành thấp thỏm lo lắng, cuối cùng lại biến thành thất vọng ------

Nàng không nên để hắn chờ đợi, nếu sớm biết sẽ như vậy, nàng nên để lại lời nhắn nói với hắn rằng nàng không thể đến được.......

Túc Khê chỉ là không ngờ, cậu nhóc lại cố chấp đợi mình lâu như vậy.

Hơn nữa nàng cũng không ngờ rằng mình lại có thể có cảm xúc nhiều như vậy với một nhân vật trong game.

..........

Túc Khê trầm mặc bên ngoài màn hình, cậu nhóc bên trong màn hình cũng hết sức lặng im.

...........

Vốn dĩ vẫn còn khoảng một nén hương, mới đến thời gian kết thúc đi săn quay về doanh địa. Nhưng vì vụ ám sát Nhị hoàng tử ở dưới chân núi, kèn lệnh triệu tập được thổi lên trước thời hạn.

Vì thế những thế tử kia lần lượt quay trở về doanh địa.

Nơi này hoang vu hẻo lánh lại dựa sát sơn động của con sói tuyết đầu đàn không có người nào đến, vì vậy vẫn là một mảnh tĩnh mịch.

Túc Khê cho rằng cậu nhóc chỉ đợi đến lúc này, nếu vẫn không thấy có người đến, cũng nên hết hi vọng đi xuống núi.

Doanh địa dưới chân núi loạn thành một đoàn, truyền đến tiếng kêu cứu lớn, hắn cũng nghe thấy rồi.

Nhưng ai ngờ được hắn vẫn không nhúc nhích, vẫn còn ngồi chờ.

Bình Luận (0)
Comment