Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103 - Chương 103

Chương 103 - Chương 103
Chương 103 - Chương 103

Chương 103

Cho đến khi thời gian cuối cùng từng giây từng phút trôi qua hoàn toàn, trời đã tối đen không thấy gì nữa, hắn nhận ra người đó không thể đến, ngọn lửa nhỏ còn sót lại trong đáy mắt hắn cuối cùng cũng biến mất không còn một chút. Lúc này hắn mới chậm chạp vịn vào cây đứng dậy.

Hắn lại đứng thêm một lát nhìn lên bầu trời đêm mênh mông vô tận, rồi mới xách đầu của sói tuyết đầu đàn lên, đi đến tháo dây cương của con ngựa, dắt ngựa đi xuống chân núi.

Túc Khê nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc đi trong đêm lạnh, tấm lòng rất nhanh mềm nhũn ra, rất đau lòng. Nếu không phải sợ rằng hắn sẽ tưởng là nhìn thấy ma, nàng muốn kéo hắn trở lại nói với hắn rằng thực ra mình đã đến đây rồi.

..........

Lục Hoán dắt ngựa, xách theo đầu của con sói tuyết đầu đàn đi xuống chân núi. Lông mi cụp xuống, hơi mím môi, không có biểu cảm gì.

Người đó cuối cùng vẫn là không đến.

Người đó cuối cùng không đến, thực ra đã sớm nằm trong dự liệu của hắn rồi. Từ lúc bắt đầu, người đó luôn ẩn thân lúc tặng đồ cho hắn, cũng đã nói rõ ràng người đó không muốn tiết lộ danh tính của mình.

Yêu cầu được gặp mặt một lần thực sự là do hắn cưỡng cầu.

.......Hắn chẳng qua chỉ cho rằng, sau khoảng thời gian trao đổi, người đó sẽ không nhìn thấy hắn chật vật, sẽ có một phần vạn khả năng bằng lòng đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi này của hắn. Nhưng hôm nay hắn đợi từ lúc trời sáng đến khi trời tối đen, người kia từ đầu đến cuối cũng không hề có chút dấu vết nào là đã từng xuất hiện........

Xem ra là hắn đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.

Lục Hoán tuy rằng ở trước ngày hôm nay đã tràn đầy háo hức và mong ước đối với cuộc hẹn này. Nhưng bây giờ không đợi được người đến, hắn cũng không tuyệt vọng đến mức như một chậu nước lạnh dội xuống làm hắn hồn bay phách lạc. Tuy trong lòng quả thực có chút mất mát, nhưng cũng không phải là quá buồn.

Dẫu sao thì hắm cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ phải đợi không công cả một ngày. Huống chi mặc dù người đó không đến nhưng không có nghĩa là người đó sẽ rời bỏ mình.

Miễn là người đó vẫn tồn tại, có gặp được người hay không không phải chuyện gì quan trọng........

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lục Hoán ngưng lại, cố gắng bình tĩnh lại, bởi vì thất vọng mà khóe miệng hơi rủ xuống cũng trở lại độ cong bình thường, bước nhanh về phía doanh địa dưới chân núi.

.........

Lúc này doanh địa dưới chân núi đã loạn thành một đống hỗn độn. Hoàng tử bị ám sát trong buổi săn là sự việc hết sức nghiêm trọng.

Túc Khê chuyển giao diện đi qua, lúc nhìn thấy cậu nhóc mang theo đầu của con sói tuyết đầu đàn xuất hiện, các thế tử đều cực kì hoảng sợ.

Cậu nhóc không coi ai ra gì từ trong đám đông trở về, đưa đầu con sói tuyết đầu đàn cho thị vệ hắn mang theo từ phủ Ninh Vương, để thị vệ giao nộp lên trên như chiến lợi phẩm. Ít nhất có đến hơn nửa ánh mắt của mọi người đều bị hắn thu hút.......

Còn có thế tử đến chúc mừng cậu nhóc, trong lòng Túc Khê mới cảm thấy khá hơn một chút.

Vừa rồi cậu nhóc ở dưới gốc cây lê tâm trạng vẫn còn âm u, nhưng bây giờ xem như đã tốt hơn nhiều rồi. Mặc dù trên mặt vẫn là bộ dạng không chút biểu cảm, nhưng độ cau mày của hắn đã giảm đi ít nhiều.

Lúc này Túc Khê mới thoáng yên tâm lại.

Nàng bất giác đã chơi game đến 7 tiếng rồi, và Túc ở bên ngoài gõ cửa: “Khê Khê, ôn bài xong chưa? Ra ăn cơm tối nào.”

Túc Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn vào vở bài tập ở trên bàn. “trời ơi” nàng suýt chút nừa thì quên ngày mai có bài thi!

Túc Khê vội vàng bỏ điện thoại xuống đi ra ăn cơm.

.........

Sau khi Túc Khê offline, các Hoàng tử Thế tử trong doanh địa đều vây quanh Nhị hoàng tử đang bị thương. Vết thương của Nhị hoàng tử rất sâu, nhưng không biết vì lí do gì, lại có người bôi kim sang dược lên cho hắn, lúc này hắn đã tỉnh lại rồi.

Thái tử mang vẻ mặt nghiêm túc đang phái người đi điều tra xem vụ ám sát ngày hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, là do ai làm?

Thị vệ dưới quyền hắn loạn thành một đoàn.

Bên cạnh đống lửa trại, Ngũ hoàng tử thân thiết ngồi xuống bên cạnh Nhị hoàng tử nói với Nhị hoàng tử rằng: “Nhị ca, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi có nhìn rõ mặt đám thích khách ấy không?”

Tam hoàng tử đang đứng cạnh ngự y ung dung chỉ vào chiếc đèn lồng không đứng đắn trêu đùa: “Nhị ca, đây là có người cứu ngươi đó, không biết là con gái của thợ săn trên núi hay là của thị vệ đây? Biết đâu nó lại có thể trở thành một giai thoại đó nha.”

Bình Luận (0)
Comment