Chương 104
Nhị hoàng tử chật vật dựa vào thị vệ ngồi dậy, nhíu nhíu mày, yếu ớt nói: “Ngươi làm sao biết được đó là nữ tử? Trên núi này cũng chẳng có bao nhiêu nữ tử cả. Tỉnh dậy đã phát hiện bản thân bị lôi từ bên dòng suối đến gần doanh địa, nữ tử cũng không thể khỏe đến như vậy.”
“Cũng đúng.” Tam hoàng tử hơi hậm hực, không có gì thú vị cả.
“Cũng có thể là đầy tớ trong phủ hoặc tùy tùng của vị Thế tử nào đó, bất kể là như thế nào, đã cứu Nhị đệ của ta, ta nhất định phải báo đáp.” Thái tử nghiêm túc phân phó: “Để những Thế tử kia đến xem xem đây là đèn lông trong phủ của ai?”
Các Thế tử lần lượt đi đến. Chiếc đèn lồng này bình thường đến không thể bình thường hơn, dùng rơm rạ tết thành, bên trong là đèn dầu giá rẻ, ngay cả hạ nhân trong phủ của họ cũng không dùng loại đèn này.
Chỉ có điều trên tay cầm của chiếc đèn lồng này ngược lại có một dòng chữ cực nhỏ. Các vị Hoàng tử và Thế tử cẩn thận nhìn xem nhưng lại phát hiện ra là xem không hiểu.
Dòng chữ cực nhỏ này có hình dạng ngoằn nghèo trông giống như là nòng nọc, hết sức kì quái. Như là văn tự ngoại tộc, lại như là tiện tay dùng dao trúc chạm trổ, không có ý nghĩa gì cả.
Dòng chữ nhỏ đó là: “Made in the game mall.”
Có ý nghĩa gì đây?
Các Hoàng tử Thế tử đều không nghiên cứu được, nên cho rằng đây là hoa văn vô nghĩa, đều không để ý đến nó nữa.
Nhưng khi đèn lồng rơi vào tay Lục Hoán thì Lục Hoán nhìn chằm chằm vào đèn lồng, mi mắt đen nhánh và dây thần kinh run rẩy một chút.
Ánh mắt của hắn có chút king ngạc rơi vào thuốc bột đắp lên trên ngực của Nhị hoàng tử, xác định hồi lâu, ánh mắt nặng trĩu lại rơi vào chiếc đèn lồng...... Sắc mặt vẫn còn dính máu trở nên có chút khó coi.
Dòng chữ cực nhỏ chẳng có ý nghĩa ấy, trên chiếc đèn con thỏ mà người kia tặng hắn cũng có.
Sáng sớm mỗi ngày hắn đều lấy đèn con thỏ từ trên hiên nhà xuống, đến lúc xế chiều lại thắp đèn rồi treo lên. Ngày qua ngày đặt chiếc đèn con thỏ yêu thích trong tay nhìn ngắm. Tay cầm của đèn lồng đều bị hắn mài gần như lau sạch vết sơn rồi, sao hắn lại không biết cơ chứ?
Chỉ là hắn cho rằng đó là những hoa văn trên tay cầm mà thôi, lại không ngờ được rằng, trên chiếc đèn lồng làm bằng rơm này cũng có.
Vậy chiếc đèn lồng này, là của người đó..... Nhị hoàng tử cũng là do người đó cứu.........?
Đúng vậy, thuốc bột này có hiệu quả cực tốt, là thuốc mà chỉ có người đó mới lấy ra được. Cứu Nhị hoàng tử lại không để lộ danh tính, cũng là chuyện mà người đó sẽ làm.
Lục Hoán đứng nguyên ở đó, mím môi, không nói một lời, vẻ mặt u tối, cũng không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng trong tay.
Lần trước người đó giúp Đinh sư phụ là vì hắn, nhưng lần này cứu Nhị hoàng tử lại đâu có liên quan gì với hắn rồi.
Tại sao người đó lại cứu Nhị hoàng tử, là có trù tính gì khác sao?
Đây không phải là chuyện gì có lỗi với Lục Hoán, trên thực tế, hắn căn bản không có quyền can thiệp người kia làm gì.
Nếu như bởi vì đáy lòng hắn có chút gì đó mờ ảo muốn thoát ra khiến hắn không dám thừa nhận, dục vọng chiếm hữu kỳ quặc và vô lý, mà oán trách người đó, không khỏi cũng thật nực cười.
Thế nhưng giờ khắc này, đầu óc hắn trống rỗng không ngừng lóe sáng: “Hóa ra người đó cũng không phải chỉ đối tốt với một mình hắn sao?” ý nghĩ như vậy. Hắn lại hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ khác được, ngón tay cầm đèn của hắn dường như lạnh đi một chút.
.............
Hắn còn tưởng rằng người đó không đến.
Nhưng hóa ra, người đó cũng đã đến đây rồi, chỉ có điều không đến nơi hẹn với hắn, mà là đi cứu Nhị hoàng tử?
Lông mi Lục Hoán run rẩy, trên mặt cũng dần dần không còn huyết sắc.
Buổi săn bởi vì trận ám sát bất ngờ này mà trở nên hỗn loạn.
Hoàng tử, Thế tử ở trong doanh địa phân phó cho thị vệ đi tuần tra, nâng cao cảnh giới. Các tiểu thư thì sợ hãi co rúm lại thành một đoàn, tựa như chỉ một giây sau đám thích khách kia sẽ từ trên núi nhảy xuống vậy.
Còn có một vài quý nữ tính toán lao vào vòng tay của Thái tử, nhân cơ hội này thể hiện ra mặt yếu đuối mỏng manh của bản thân, có khi lại có thể ép rớt Thái tử phi đương nhiệm trở thành tân Thái tử phi cũng nên.