Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105 - Chương 105

Chương 105 - Chương 105
Chương 105 - Chương 105

Chương 105

Trong thời gian một nén hương, Thái tử đã phải liên tiếp đỡ ba người nữ tử ngã nhào trước mặt hắn, làm hắn vô vùng bất đắc dĩ, đành phải gọi Ngũ hoàng tử tới để hắn phối hợp với mình kiểm kê nhân số, chỉnh đốn đội thị vệ.

Lão Tam là tên ăn chơi đàng điếm không đáng tin cậy. Lão Nhị thì coi như khiêm tốn bình thường, nhưng bây giờ đang bị trọng thương nằm trên giường

Trong mấy người Hoàng tử này, chỉ có lão Ngũ thông minh tháo vát tài giỏi nhất.

Ngũ hoàng tử biết rằng bản thân Thái tử ca ca thật tầm thường, gặp phải loại chuyện này thì tay chân luống cuống, sứt đầu mẻ trán, vì vậy hắn mỉm cười rót cho Thái tử một tách trà: “Đại ca đã bận rộn cả một ngày rồi, đau đầu không thôi cũng là chuyện thực sự bình thường, đến thần linh còn không thể làm liên tục như vậy. Đại ca sao lại không nghỉ ngơi một lát, để Ngũ đệ làm thay cho?”

Lúc này Thái tử mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm phiền Ngũ đệ rồi.”

Ngũ hoàng tử rời khỏi lều trại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hắn hành sự lưu loát, truyền lệnh đi xuống, ai còn dám hô to gọi nhỏ nhiễu loạn lòng người thì đều xử phạt theo quân lệnh. Và chia quân thị vệ ra làm ba đội, một đội lên núi điều tra dấu vết của thích khách, một đội hộ tống Thế gia tiểu thư hồi phủ trước, một đội ở lại bảo vệ. Lại phái vài người đi Hoàng cung bẩm báo việc này, chẳng mấy chốc đã chỉnh đốn lại doanh địa đi vào nề nếp.

Ngay sau đó, hắn gọi một tên tuỳ tùng đến hỏi: “Hôm nay vị tiểu công tử săn bắt được con sói tuyết đầu đàn là của nhà nào?”

Tuỳ tùng trả lời nói: “Bẩm Ngũ điện hạ, là Tam thiếu gia của phủ Ninh Vương.”

Tầm mắt Ngũ hoàng tử nhìn về phía các thế tử bên đống lửa trại, tầm mắt khoá chặt vào thiếu niên mặc bộ đồ đi săn bó tay màu đỏ đen.

Nguyên nhân chính là thiếu niên kia có khí chất xuất chúng, nổi bật giữa đám đông.

Xung quanh Thế tử ồn ào không dứt, giống như hàng chục con gà đang đập cánh trong cơn hoảng hốt lo sợ, chỉ có mình hắn đứng giữa đám đông, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào, thoạt nhìn trấn định mà lạnh nhạt.

Dáng dấp như vậy nhìn qua không có nửa điểm giống với Thế tử bình thường, ngược lại lại có vài phần giống với con cháu hoàng thất.

Ngũ hoàng tử không cầm được nhìn cậu thiếu niên kia thêm vài lần.

Ngũ hoàng tử đi qua, mỉm cười nói với Lục Hoán: “Chúc mừng, thiếu niên anh hùng, nếu ta nhớ không lầm, Tam thiếu gia của phủ Ninh Vương mới qua 14, bây giờ mới 15 tuổi.”

Lục Hoán đưa đèn lồng bằng rơm cho người khác, ngẩng đầu đáp: “Ngũ điện hạ quá khen rồi.”

Hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ hoàng tử, lần trước lúc lấy thân phận thần y miếu Vĩnh An đi đến chỗ hẹn với Hộ bộ thượng thư, hắn nhìn thấy ngựa của Ngũ hoàng tử ở trong chuồng ngựa của phủ Trọng Cam Bình, liền đoán được Ngũ hoàng tử cũng ở đằng sau tấm bình phong.

Lần này Nhị hoàng tử không may gặp ám sát, nhìn tưởng như có tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, không biết là do thổ phỉ làm hay là do quân phản loạn làm, nhưng Lục Hoán đoán sợ rằng đều không phải, mà cũng không phải Ngũ hoàng tử, mà chính là do Nhị hoàng tử vừa ăn cắp vừa la làng.

Đương nhiên, theo suy đoán của Lục Hoán về Ngũ hoàng tử, tuy Ngũ hoàng tử chỉ hơn mình vài tuổi, trong số các hoàng tử thì lại nhỏ tuổi nhất, thoạt nhìn rất ngây thơ nhưng thực ra tâm sơ thâm trầm. Hắn có lẽ không ngờ được, nếu vụ ám sát không thành công thì người đầu tiên bị nghi ngờ hẳn là hắn. Bởi vậy, e là hắn có tính toán khác. Đợi đến khi Nhị hoàng tử điều tra dẫn đến hắn, hắn lại lấy ra bằng chứng, khiến Hoàng đế cho rằng là Nhị hoàng tử tự biên tự diễn, rồi vu oan cho huynh đệ.

Tất nhiên, đến lúc đó cuối cùng ai là người giành chiến thắng trong ván cờ này đều không liên quan đến Lục Hoán.

Trong Kinh thành, giữa các vị Hoàng tử sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, thế cuộc nguy hiểm đáng sợ, hắn căn bản không có ý định tham gia vào những việc này, nhưng mà người đó ------

Người đó là một người đến rồi đi một cách tự nhiên, cao nhân thế ngoại thông thạo cơ quan số học, ngày hôm nay vì sao đột nhiên muốn cứu Nhị hoàng tử?

Là.......... là đứng về phía Nhị hoàng tử sao?

Hay là đều không đứng về phía thế lực nào, đơn giản chỉ là xuất phát từ lòng tốt cứu người?

Nếu như đứng về phía của Nhị hoàng tử, muốn nâng đỡ Nhị hoàng tử lên vị, như vậy, từ trước đến nay, người đó giúp đỡ bản thân như vậy, chẳng lẽ là vì bồi dưỡng mình, khiến mình đứng vững gót chân ở trong Kinh thành, và sau đó vì ân tình mà giúp đỡ Nhị hoàng tử một tay?

Đúng rồi, người đó làm nền nhiều như vậy, để hắn lấy thân phận thần y đạt được danh vọng ở kinh thành, không nên là không có mục đích mới đúng.

Nhưng nếu như nghĩ như vậy, rất nhiều sự việc mà người đó đã làm, lại hoàn toàn không hề có mục đích đáng nói........, ví như bát mì sinh nhật kia, ví như lúc nàng chăm sóc hắn.......

Hoặc là nói, hôm nay cứu Nhị hoàng tử, không phải là có kế hoạch nào, mà chỉ là tùy hứng muốn làm mà thôi. Người đó xuất phát từ thiện tâm, nhìn thấy Nhị hoàng tử bị thương ngã xuống đất, nên đưa tay cứu giúp.......

Nhưng mà, vết thương kia ở trên ngực Nhị hoàng tử, thuốc bột kia lại được bôi đều như vậy ==

Lục Hoán nghĩ tới đây lại như có một cái gai đâm vào trong lòng, đôi mắt xẹt qua một tia u ám, chỉ là tiện tay cứu người? Tại sao lại phải ân cần đổ nhiều kim sang dược như vậy? Dùng tay bôi sao? Hay là dùng cái gì bôi? Đều vén áo choàng của Nhị hoàng tử bôi lên da thịt hắn ư.......!

Bình Luận (0)
Comment