Chương 106
Lại còn sợ Nhị hoàng tử chảy máu quá nhiều mà chết, nên để lại đèn lồng khiến thị vệ nhanh chóng phát hiện?
Đây rõ ràng không phải là tiện tay cứu giúp! Mà là có chút quan tâm chăm sóc!.... Không kém gì đêm đó chăm sóc cho hắn, giúp hắn hạ sốt.
----- Như vậy, tiếp theo sẽ còn có thêm người khác nữa sao?
Hóa ra, ánh mắt của người đó cũng không phải chỉ dừng ở trên một người là hắn thôi sao?
....... Chính mình không phải là độc nhất vô nhị, mà chỉ là một trong số họ thôi sao?
Lục Hoán cũng không biết mục đích của người đó là vì cái gì, nhưng bất luận người đó cứu Nhị hoàng tử là vì lí do thứ nhất hay là lí do thứ hai, trong lòng của hắn đều giống như sau khi bị một chậu nước lạnh dội vào đầu vậy, lại giống như có cái gì quan trọng bị cướp mất, có chút không thở nổi........ Thậm chí vì vậy mà cảm thấy vô cùng lo lắng và đố kỵ.
Vẻ mặt Lục Hoán hết sức ảm đạm, Ngũ hoàng tử lại không nhịn được đánh giá hắn thêm vài lần. Vừa rồi trong nháy mắt lúc thiếu niên này giương mắt, Ngũ hoàng tử vậy mà lại cảm thấy hắn có chút giống với người phụ hoàng anh tuấn lạnh lùng của mình.
Nhưng mà, sao có thể chứ?
Ngũ hoàng tử hoài nghi rằng liệu có phải trong doanh địa quá mức tối tăm, nên mình nhìn lầm rồi, hắn cười cười nói: “Đợi sau khi sự việc thích khách này kết thúc, mười ngày sau phụ hoàng hẳn là sẽ ban thưởng cho việc đi săn ở núi Thu Yến, trước lúc đó, ngươi nên nghĩ kĩ xem muốn ban thưởng cái gì.”
Nói xong quay người sang chúc mừng các vị Thế tử khác.
Buổi đi săn đến đây là kết thúc, trong phủ Ninh Vương có người đi báo tin vui, nói rằng Lục Hoán giành vị trí thứ nhất, toàn bộ phủ Ninh Vương đều kinh ngạc phát ngốc, họ hoàn toàn không ngờ được, Lục Hoán lại có thể trực tiếp tiêu diệt lớp lớp vòng vây ở trong buổi săn ở núi Thu Yến giành được vị trí đầu tiên!
Muốn bắt được con sói tuyết đầu đàn, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, huống hồ Tam thiếu gia mới vừa qua tuổi 14, vẫn còn là một thiếu niên đúng nghĩa. Trước kia tất cả mọi người trong phủ Ninh Vương đều biết hắn mạnh hơn Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia rất nhiều, xách thùng đựng nước mà nhẹ tên, khi quan khảo thí đến hỏi thì cũng thiện xạ như thần, nhưng bởi vì cũng không có sự so sánh nào khác, mà cũng không có cơ hội để hắn săn bắn, và cũng không biết được vậy mà hắn lại có thể bắt được sói tuyết đầu đàn.
......... Nhưng mà lão phu nhân xuất thân từ phủ Trấn Viễn tướng quân, khi còn trẻ Trấn Viễn tướng quân đã bình định biên quan, anh dũng thiện chiến, chẳng lẽ Tam thiếu gia đây là thừa kế huyết mạch của Trấn Viễn tướng quân sao?
Lão phu nhân hiển nhiên cũng là nghĩ như vậy, trước đây nàng cho rằng ba người cháu trai này không có một ai thừa kế được giá trị sức mạnh cường bạo của Trấn Viễn tướng quân, nhưng hiện tại........ nàng lại vui mừng không kể xiết, xúc động không kiềm chế được.
Vốn dĩ nàng đưa Lục Hoán đến buổi săn ở núi Thu Yến là có mong đợi hắn có thể lọt vào mắt xanh của Nhị hoàng tử. Nhưng hôm nay thị vệ trở về truyền báo, nói là trong buổi săn ở núi Thu Yến, Lục Hoán hoàn toàn không có bất kì cuộc nói chuyện nào với Nhị hoàng tử, nàng còn vô cùng thất vọng, trong lòng trách cứ đứa cháu trai này quá mức ngây thơ, không hiểu việc kết giao triều đình!
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới ----- Việc người cháu trai này làm được còn vượt xa những gì nàng dự liệu, vậy mà lại trực tiếp đạt được vị trí thứ nhất!
........ Cứ như vậy, thì không chỉ là có thể kết giao với Nhị hoàng tử, thậm chí trong ngày ban thưởng, có thể được Hoàng thượng xem trọng cũng không biết chừng!
Lão phu nhân vui mừng khôn xiết, nếu không phải không thể quá mức rêu rao, không tiện gọi các phủ đệ khác đến nhìn đi, và vì bệnh thấp khớp của nàng tạm thời không xuống đất được, nàng rất muốn bày ra một bàn chúc mừng đứa thứ tôn này. Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn ngay lập tức sai ma ma thân cận của mình đi ban thưởng cho Lục Hoán ít quần áo và đồ dùng thường ngày, thay mặt lão phu nhân gửi lời chúc mừng.
Mà Ninh Vương phu nhân và hai anh em Lục Dụ An, Lục Văn Tú đang nằm ở trên giường đương nhiên lại là một phen tức tới hộc máu.
Có điều, đây đều là những chuyện để nói sau.
..........
Lục Hoán dắt ngựa vào viện của mình, buộc vào cọc gỗ, tâm trạng sa sút cho ngựa ăn xong rồi trở về phòng.
Đêm qua hắn vẫn để lại một mảnh giấy với tượng gỗ mới ở trong một chiếc hộp nhỏ để dưới chân bàn, nhưng hôm nay người đó đi đến núi Thu Yến, hao hết tâm tư để cứu Nhị hoàng tử, thậm chí không có thời gian đến dưới gốc cây lê báo cho hắn một tiếng, đương nhiên cũng không rảnh rỗi để ý đến mảnh giấy nhỏ với tượng gỗ nhỏ của hắn, có phải vậy không?
Dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn rũ mắt nhìn chằm chằm chân bàn một lúc, mím mím môi, vẫn lấy hộp gỗ nhỏ ra xem thử.
Nhưng mà lại thấy, quả nhiên hộp gỗ không hề bị động vào.
........