Chương 107
Trong lòng Lục Hoán giống như được một bàn tay bóp chặt, sự ghen ghét và lo lắng vô cớ cứ quẩn quanh trong tâm trí hắn.......
Hắn biết rõ mình không nên như thế, không nên có lòng tham như vậy, vừa muốn nhìn thấy người đó, muốn biết người đó trông như thế nào, có giọng nói ngoại hình như thế nào; Còn muốn chỉ có hắn mới được gặp, được tiếp xúc, gặp mặt, và có được người đó; Càng muốn những chuyện người đó từng làm với hắn, cũng chỉ làm với một mình hắn. Trên đời này làm gì có ai có lòng tham như hắn chứ? Quả là tham lam đến mức khiến người khác chán ghét!
....... Nhưng hắn lại không khống chế được những dục vọng chiếm hữu ấy....... hắn cũng thấy rất khổ sở......
Cảm giác ấy giống như hắn không phải là độc nhất vô nhị nữa.
Lục Hoán phơi gió lạnh cả một ngày, lúc này da thịt toàn thân cũng cực lạnh.
Hắn nhìn vào chiếc bàn trống rỗng, trầm mặc lại, không biết hôm nay nên lưu lại lời nhắn gì?
Hỏi người đó vì sao không đến nơi hẹn? Việc này còn cần thiết phải hỏi sao?
Nếu như hỏi rồi không chừng sẽ khiến người ấy cảm thấy thật phiền.
Vạch trần chuyện này, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, hay là lưu lại chuyện khác?
Lục Hoán hết sức tập trung, trải tờ giấy lên trên bàn, cầm bút, nhúng mực nước, viết lên trên giấy:
“Hình như hôm nay ngươi không đến, nhưng không sao, ta cũng không đợi lâu. Có chút chuyện xảy ra, nên giữa chừng ta đã rời đi. Xin lỗi!”
Viết xong, Lục Hoán nhìn vào mảnh giấy, mím môi, lại không hài lòng lắm, lại có chút tâm phiền ý loạn vò tờ giấy thành hình tròn rồi đốt đi.
Hôm nay hắn không biết nên viết cái gì, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng biết rằng người đó sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào.........
Trong lòng hắn chưa bao giờ hỗn loạn như một mớ hỗn độn như vậy, bất giác nhìn về phía chiếc đèn con thỏ dưới mái hiên, nhưng trong đầu lại lập tức nghĩ đến lúc người đó cứu Nhị hoàng tử, để lại chiếc đèn lồng bằng rơm giống như vậy. Lông mi Lục Hoán run lên, không có cách nào không chế ghen tỵ quẩn quanh trong lòng, hắn nhắm mắt lại, dứt khoát đặt bút xuống, đi rửa sạch vết máu trên mặt và trên người, rồi lập tức lên giường ngủ sớm.
........
Tốc độ ăn cơm của Túc Khê phải nói là cực kì nhanh, nhưng sau khi rửa chén xong, rửa chén theo lệ cũ, nàng bị mẹ đẩy mạnh vào trong bếp, trên mặt nàng lập tức hiện lên phẫn nộ: “Mẹ, tại sao mà lại là con rửa chén vậy, còn không bằng ở lại bệnh viện.”
“Nè nè, con đừng có mà nói vớ vẩn, phui phủi cái miệng.” Bà Túc lập tức làm bộ mặt hung dữ giáo huấn nàng, thúc giục nói: “Rửa chén bát nhanh lên, rồi còn quay về phòng ôn tập thêm một lát, ngày mai không phải là có kì thi sao?”
Túc Khê đành phải tập tễnh đi vào phòng bếp, chỉ tốn 10 phút rất nhanh đã rửa xong chén bát, mới vội vàng quay trở về phòng, cầm lấy điện thoại.
........ Lúc này cậu nhóc chắc đã ngủ rồi.
Quả nhiên, khi nàng online, chăn trên giường đã phồng lên một chút, trông giống như một ngọn đồi nho nhỏ, hôm nay Túc Khê lỡ hẹn với cậu nhóc, trong lòng vẫn còn cảm thấy áy náy, đang cân nhắc xem nên tặng thứ gì để bù đắp cho hắn.
Nhưng trước tiên, phải xem xem hắn để lại lời nhắn gì đã, có thể lại oán trách nàng vì sao không tới....... Tuy nhiên với tính cách của cậu nhóc, cho dù đáy lòng có thất vọng, lời nhắn để lại chắc chắn sẽ là ----- “Ồ, không đến, không vấn đề gì, dù sao ta cũng không có đến.” Cậu nhóc luôn khẩu thị tâm phi, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghĩ như vậy, Túc Khê bị chính mình chọc cười, nhẹ tay nhẹ chân đẩy chân bàn ra.
Nhưng mà, nàng lập tức ngơ ngẩn, trong mắt xẹt qua một tia không thể tin nổi.
Không có???????
Dưới chân bàn không có mảnh giấy nào???
Cậu nhóc hôm nay không có viết gì cho nàng???
Trời ạ! Đây lại là lần đầu tiên từ trước đến nay hắn không để lại bất kì lời nhắn nào cho mình! Là bởi vì nàng không đi đến nơi hẹn, nên giận nàng sao? Không phải, thế này cũng quá ngây thơ giống trẻ con rồi!
Túc Khê dở khóc dở cười nhìn lên trên chiếc giường gỗ, cậu nhóc đang nằm quay lưng vào tường ngủ, một tay ôm đầu, một tay gác lên mí mắt, thoạt nhìn ngủ không an giấc, còn cau mày lại, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Túc Khê phóng to màn hình, nhìn thấy trên cổ cậu nhóc có một vài vết thương rất nhỏ, vô cùng dễ thấy trên chiếc cổ trắng ngần, hẳn là hôm nay bị thương trong lúc đi săn, chỉ là lúc chiều bị vết máu bắn che đi nên nàng không phát hiện ra........
Sự áy náy của nàng lập tức x20.