Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108 - Chương 108

Chương 108 - Chương 108
Chương 108 - Chương 108

Chương 108

Túc Khê muốn làm chút gì đó cho hắn. Trước tiên bôi một chút thuốc lên cổ hắn, sau đó để lại bức vẽ “chịu đòn nhận tội”, nói lời xin lỗi -------- chỉ là không biết chỗ cậu nhóc có biết điển cố này hay không? Hoặc là đổi một vài đồ vật nho nhỏ ở trong cửa hàng khiến cậu nhóc vui vẻ một chút. Nhưng đúng lúc nàng đang ngồi ở trên giường, vừa muốn mở phần cửa hàng thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bà Túc hỏi: “Khê Khê, sao còn chưa học bài nữa?”

Túc Khê sợ đến nỗi điện thoại rơi xuống đất, vội vàng luống cuống nhặt lên, nhưng vừa nhặt được lên đã bị bà Túc chặn tay cướp lấy, bà Túc nói: “Ở bệnh viện ngày ngày chơi game thì cũng thôi đi, dù sao cũng coi như nhân bệnh nghỉ ngơi, nhưng bây giờ đã quay trở lại đi học rồi, đừng có ngày nào cũng chơi nữa. Vả lại, ngày mai con còn có bài thi, đã ôn tập xong rồi sao?”

Túc Khê thò tay ra giành lại điện thoại, nhưng bà Túc ngay lập tức giơ điện thoại lên, nghiêm khắc nói: “Con còn muốn cướp điện thoại à, mẹ thấy con đúng là mê muội chơi game rồi!”

Mặt Túc Khê oan ức nhăn nhó: “Mẹ, mười phút thôi, cho con dùng điện thoại thêm mười phút nữa thôi.”

“Thi xong đi rồi nói tiếp.” Bà Túc cầm điện thoại của nàng đi ra ngoài nói tiếp: “Thi không lọt vào top 3 của lớp........ Thôi bỏ đi, mấy hôm nay con bỏ lỡ không ít bài học, vậy thì không lọt được top 10, tịch thu điện thoại vĩnh viễn.”

Túc Khê hoảng hốt: “Mẹ --------!”

Nhưng bà Túc đã đóng cửa đi ra ngoài rồi, ở bên ngoài dặn dò ông Túc đợt lát nữa đem cốc sữa bò vào cho nàng.

Túc Khê nôn nóng đến mức vò đầu, nhưng nàng liếc nhìn bài thi còn chưa chạm vào ở trên bàn, lại nhìn đồng hồ treo tường, cũng hiểu rằng mình nên đi ôn tập rồi. Còn tiếp tục như vậy, không chỉ có bà Túc lo lắng cho nàng, bản thân nàng vẫn luôn ham mê game như thế, nàng cũng nên lo lắng cho chính mình rồi. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất có định lực, thành tích cũng rất tốt, nhưng bây giờ nàng quả thực là đã dành quá nhiều thời vào trò chơi rồi. Nếu như thành tích sa sút, kết quả của năm cuối cấp sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nàng quả thực là rất lo lắng cho cậu nhóc.

Nhưng mà kì thi cũng chỉ kéo dài hai ngày rưỡi, vẫn còn tốt, trong trò chơi cũng chỉ qua 7-8 ngày, chắc là sẽ không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Bây giờ nông trang đang hoạt động thuận lợi, nội dung cốt truyện buổi săn ở núi Thu Yến cũng đã xong, cậu nhóc thuận lợi vươn lên đứng thứ nhất. Trong phủ Ninh Vương, bởi vì sự coi trọng của lão phu nhân, Ninh Vương phu nhân với hai tên nhóc Lục Dụ An, Lục Văn Tú kia tạm thời cũng sẽ không náo loạn làm ra chuyện xấu gì. Hơn nữa cậu nhóc lại thanh khiết thông minh, bản thân cũng không cần thiết phải quá mức lo lắng cho hắn.

Đợi đến lúc thi xong lại đi tìm hắn.

Nghĩ như vậy, Túc Khê đã lấy lại được bình tĩnh, đi đến chiếc bàn học bên cạnh mở sách ra ôn tập.

.......

Cả một đêm Lục Hoán trằn trọc ngủ không ngon. Hôm sau, ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi những chùm tuyết lớn, tuyết bay lả tả, đây chắc là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông lạnh giá này rồi. Cỏ trong sân cũng đã nhú lên một ít, hiện ra chút dấu hiện của mùa xuân đang đến.

Sau khi hắn mở mắt ra, theo tiềm thức nhìn về phía chân bàn, trên mặt pha chút biểu cảm phức tạp.

Đêm qua, hắn không để lại bất kì mảnh giấy nào cho người đó, nhưng không biết người đó có chủ động để lại lời nhắn gì không....... hoặc là để lại một vài ám thị, nói cho hắn rằng người đó với Nhị hoàng tử có quan hệ gì?

Lục Hoán cũng không trông chờ người đó sẽ đưa ra lời giải thích chuyện không đến chỗ hẹn. Suy cho cùng, người đó cũng chưa hề đồng ý với hắn là sẽ đi. Hắn đợi một ngày không đợi được người tới, cũng chẳng thể trách người đó được, là hắn....... là hắn làm khó người khác.

Sau một đêm bình tĩnh lại, Lục Hoán cũng biết mình đêm qua bởi vì tâm phiền ý loạn, vì người đó đến núi Thu Yến, nhưng lại đi cứu Nhị hoàng tử mà không đến gặp mình; Vì người đó cẩn thận tỉ mỉ bôi đều thuốc lên vết thương cho Nhị hoàng tử, để lại chiếc đèn lồng giống với chiếc của mình mà giận dỗi, mà sinh ra một chút cảm giác đố kỵ không nên có, thực sự là có chút quá mức nực cười.......

Nói cách khác, những ngày này, dùng lời nhắn để giao tiếp cùng người đó, được người đó bầu bạn, đầy thiện ý và dịu dàng....... Đây là những điều mà từ khi sinh ra cho đến nay hắn chưa bao giờ có được, vậy nên hắn ảo tưởng rằng người đó chỉ có thể ở bên cạnh một mình hắn mà thôi. Là hắn được voi đòi tiên.

Lục Hoán bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ, nếu đêm qua người đó để lại thứ gì, thì hôm nay hắn sẽ trực tiếp hỏi một câu, vì sao lại cứu Nhị hoàng tử? Nếu người đó trước sau như một không chịu trả lời, vậy thì không cần trả lời nữa. Chỉ cần người đó vẫn còn ở đây, những chuyện đó đều không phải điều gì đáng ngại. Những thứ nặng trịch, dục vọng chiếm hữu đen tối trong lòng hắn, cũng nên thu liễm lại một chút.......

Bình Luận (0)
Comment