Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109 - Chương 109

Chương 109 - Chương 109
Chương 109 - Chương 109

Chương 109

Hắn mặc trung y, đi đến bên chiếc bàn, trong lòng vẫn ôm một chút chờ mong....

Hắn tập trung, cúi người lôi chiếc hộp nhỏ dưới chân bàn ra.

Nếu người đó để lại thứ gì đó, hắn sẽ ------- sẽ không so đo chuyện người đó không đến nơi hẹn nữa.

Lục Hoán cầm trong tay chiếc hộp nhỏ, dường như có chút không dám mở ra, trong mắt ẩn giấu một chút mong đợi thấp thỏm lo âu, hắn ngừng lại hồi lâu, hắn mới ôm một loại tâm tư như là chịu tra tấn muộn còn không bằng là chịu sớm đi, mở chiếc hộp trong tay ra.

Thế nhưng, nhìn thấy, trong hộp vẫn trống không không có thứ gì.

“.........”

Lông mi Lục Hoán run lên, trong nháy mắt cảm thấy tay chân lạnh toát, hắn lại lật qua lật lại chiếc hộp, lại nhìn lên bàn lần nữa, sau khi ngây người trong chốc lát, hắn bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhưng mà, trong sân trống không, dưới những chùm tuyết bay lả tả, một mảng yên tĩnh.

Tuyết phủ trắng xóa, trong sân không có thứ gì thay đổi, càng không có dấu vết có người từng đến đây ------- Hôm qua người đó đã không đến nơi hẹn, vậy mà đêm qua cũng không để lại bất kì lời nhắn nào cho hắn ư?

Đây vẫn là lần đầu tiên hai người đứt liên lạc.

Lục Hoán ngây ngốc đứng hồi lâu, đến mức bộ đồ mỏng manh bị những bông tuyết rơi xuống thấm ướt cả bả vai, hắn cũng không nhận ra.

Trong lòng hắn bỗng nhiên vô cùng căng thẳng.

Từ trước đến nay, đêm nào người đó cũng sẽ cầm tờ giấy hắn viết đi, cùng hắn trao đổi, cho dù không để lại câu nói nào, cũng sẽ để lại một chút dấu vết thể hiện là người đó đã tới. Không bao giờ gián đoạn, thế nhưng đêm qua lại.....

Chẳng lẽ bởi vì hắn không để lại mảnh giấy trước, người đó cũng giận không để lại sao?

Không, không đúng, người đó không giống người sẽ tức giận vì mấy chuyện này, người đó đã làm rất nhiều việc cho hắn, thậm chí còn trả thù Ninh Vương phu nhân, chính từ những việc này hắn đã cố gắng để đoán tính cách của người đó, nhưng chưa bao giờ thấy sự tức giận của người đó. Như vậy, có lẽ chỉ là đêm qua có chuyện nên không tới thôi?

Trái tim Lục Hoán như bị buộc chặt vào một tảng đá lớn, rơi thẳng xuống, bây giờ hắn không còn quan tâm bất kì cảm xúc khó chịu nào nữa, bước nhanh vào trong phòng, trải giấy ra nhanh chóng viết vào tờ giấy.

.......

Ngày thứ ba, hắn dường như lại là một đêm không ngủ, đợi đến khi trời sáng, nhanh chóng nhảy xuống giường, đợi người đó trả lời.

Thế nhưng -------

Vẫn không có.

Giống như ngày thứ hai, không có lưu lại bất kỳ thứ gì, cũng không có dấu vết của bất kỳ người nào đến.

.........

Ngày thứ tư.

Ngày thứ năm.

Ròng rã tám ngày trôi qua.

Lục Hoán đã viết rất nhiều lời nhắn, một số bị hắn tâm trạng bất định vo thành một cục rồi đốt trên ánh nến, một số để trong hộp nhỏ đợi người đó trả lời. Nhưng mà, ròng rã tám ngày trôi qua, hắn bỏ thứ gì vào trong chiếc hộp nhỏ kia, cái đó vẫn còn nguyên. Ngoại trừ hắn, lại không hề có người chạm vào.

Dường như người đó đã hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn.

Lục Hoán đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày người đó có thể đột nhiên biến mất, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào, khiến cho hắn bất luận là dùng cách nào cũng không thể tìm được người đó. Vì vậy trước đây hắn mới nóng lòng thông qua giao tiếp bằng lời nhắn tìm ra thân phận của người đó. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, ngày này lại đến sớm như vậy. Trước khi hắn kịp biết người đó là ai, người đó đã lặng lẽ biến mất.

Hai ngày đầu Lục Hoán còn ra khỏi cửa, nhưng đến ngày thứ tám, hắn đã khô héo ở trong viện rồi, hắn thức cả đêm, ngồi trên bậc cửa trước cửa phòng, trong mắt đã có vài tia gân đỏ kè, không biết vì sao người đó lại đột nhiên biến mất.

---- Điều mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Người đó biến mất rồi.

“Ngươi mãn nguyện chưa?” Lục Hoán tự lẩm bẩm một mình.

Nhất định là hắn tùy tiện đưa ra đề nghị gặp mặt, mới khiến người đó mất hứng không muốn ở bên cạnh bầu bạn cùng hắn nữa, mới đột nhiên rời đi, hoàn toàn không có tin tức gì. Hoặc là, người đó đã thay đổi mục tiêu, không còn xuất hiện bên cạnh hắn nữa; Mà đi đối xử tốt với Nhị hoàng tử, hoặc với người khác rồi. Đêm đó hắn từ trên núi Thu Yến quay trở về, vậy mà lại vì tính khí nhỏ nhen, không để lại bất cứ lời nhắn nào, vậy nên, là hắn chủ động cắt đứt liên hệ giữa hai người.

Bình Luận (0)
Comment