Chương 110
Nếu như người đó không bao giờ xuất hiện nữa ----- thì hắn phải làm gì đây???
Lục Hoán ngồi ở chỗ đó cả một ngày, từ sương sớm đến lúc tối muộn. Mặt hắn không có chút biểu cảm gì nhìn ra ngoài sân, cũng không nhìn cố định vào một nơi nào, mà dường như chỉ là đang đợi người tới. Bầu trời hoàn toàn tối đen rồi, hắn đứng dậy thắp đèn con thỏ, lại quay người tiếp tục ngồi xuống.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên người đó xuất hiện, hẳn là ----- là lúc âm thầm sửa cánh cửa lại cho hắn? Hay là lúc trước đó nữa?
Về sau, người đó nhiều lần gửi tới đủ loại đồ vật, lúc thì là giày được gia công tinh xảo, lúc thì là than, lúc lại là đồ ăn, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, nghi ngờ rằng trong phủ Ninh Vương có người nào đó gài bẫy hắn. Nhưng một đêm kia, hắn bệnh nặng sốt cao không dậy nổi, mơ mơ màng màng, lại được người đó cứu. Hắn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ rất nhiều, từng con sóng gợn lăn tăn trong lòng. Sau đó, người đó tặng hắn một bát mì trường thọ trong ngày sinh nhật, đó là món ngon nhất mà Lục Hoán được ăn từ lúc sinh ra đến giờ. Lại về sau, hắn bắt đầu giao tiếp với người đó bằng lời nhắn, người đó vậy mà cũng bắt đầu phản hồi lại, hắn cũng là lần đầu tiên có người để có thể dốc bầu tâm sự.
...... Nhưng bây giờ, người đó sẽ không bao giờ đến nữa.
Trong mắt Lục Hoán là một mảng không khí trầm lặng, ánh đèn dưới mái hiên cũng không thể nào lọt vào đáy mắt hắn, hắn cụp mắt xuống, có chút mờ mịt nhìn xuống mặt đất.
Là hắn đã đi một bước sai lầm rồi sao?
......
Túc Khê thi xong đã là hai ngày rưỡi từ tối hôm bị tịch thu điện thoại. Kết thúc môn thi cuối cùng vào buồi trưa, nàng điền nhanh tờ đáp án, rồi nhanh chóng lên nộp bài thi. Cả hai ngày không online, trong lòng Túc Khê vô cùng lo lắng, mặc dù biết trong trò chơi sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn nhanh chóng quay về gặp cậu nhóc. May mắn là thi xong buổi chiều được nghỉ, nàng có thể về nhà sớm hơn một chút.
Trước đây nàng chỉ coi game là một trò chơi để giải trí thôi, nhưng càng về sau càng cảm thấy nhân vật trong game có những cảm xúc tự chủ, nàng lại càng cảm thấy, hai ngày này nàng không có ở đây, liệu cậu nhóc có sinh ra những suy nghĩ buồn bã không........
Đương nhiên, cũng có thể chỉ là Túc Khê suy nghĩ quá nhiều thôi.
Tóm lại, nàng không quan tâm đến mấy người Cố Thấm hẹ buổi chiều đi dạo phố, không ở trong căng tin ăn cơm, đã vội vàng lên xe buýt, nhanh chóng về nhà.
Điện thoại để ở trong phòng của cha mẹ, Túc Khê giống như một tên trộm, mở cửa phòng cha mẹ, cầm lấy điện thoại của mình.
Trở lại phòng, cắm sạc ----
Sau đó, mở màn hình lên.
Trái tim Túc Khê đang nhảy thình thịch, nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy cậu nhóc, nàng vô cùng vui vẻ. Nhưng mà, khi nàng vừa online, sau khi chuyển giao diện đến trong phòng, nụ cười của nàng lập tức tắt ngúm.
Đợi đã, tại sao mặt đất trong phòng tất cả đều là giấy bị vo thành cục vậy?
Những tờ giấy này hẳn là do cậu nhóc viết kể từ ngày đó đến nay, nhưng không nhận được hồi đáp của nàng, hóa ra lại viết nhiều như thế này ư? Vậy chẳng phải là hắn vẫn luôn đợi mình sao?
Túc Khê tuyệt đối không ngờ tới, mới có hơn hai ngày mình không online, mà nhân vật chính vẫn luôn chờ đợi mình, trong lòng nàng lập tức cảm thấy chua xót, không thể chú ý để đọc những lời nhắn này, trực tiếp chuyển giao diện ra ngoài sân, đi tìm cậu nhóc.
Mà giao diện vừa chuyển, nàng đã nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi trên bậc cửa trước cửa phòng, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn con thỏ đang đung đưa dưới mái hiên.
Lúc này trong game trời đã tối rồi, ánh đèn vàng hắt lên mặt hắn, sáng sáng tối tối, khiến người khác không nhìn ra được nét mặt của hắn, dường như hắn cũng không có thể hiện ra vẻ mặt gì, chỉ là trên gương mặt bánh bao ấy là một mảng u tối và ảm đạm, vành mắt có chút đỏ lên.
Làm, làm sao vậy?
Túc Khê hoàn toàn không biết cậu nhóc đang nghĩ cái gì, đang định phóng to màn hình thì thấy, đỉnh đầu cậu nhóc bắn ra một mảng lớn bọt khí màu trắng ------
Tưởng chừng như những ngày này đều dồn lại không bắn ra, bây giờ tích góp lại thành một khối, một lần xả ra cả loạt vậy, nhanh chóng bao phủ chi chít màn hình.
----- “Ngươi đối với ta, chỉ là lợi dụng thôi sao?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra khỏi đầu hắn, Túc Khê nheo mắt, theo bản năng muốn phủ nhận, cậu nhóc lại đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhưng ngay sau đó, lập tức lại nhảy ra càng nhiều dòng chữ hơn.
Màn hình đồng thời hiện ra một loạt dòng chữ’
“Có phải là ngươi sẽ không đến nữa không?”
“Xin lỗi, ngày đó ta không nên đưa ra đề nghị gặp mặt. Ngươi nhất định là cảm thấy bối rối.”
“Nếu ngươi không muốn, về sau có thể mỗi tháng xuất hiện một lần cũng không sao, nhưng có thể........”
“Cho dù ngươi đối với ta chỉ là lợi dụng, hay là xuất phát từ lòng thương hại, ta..... ta đều không quan tâm.”
“Ta thừa nhận.”
“Xin lỗi, đêm đó không phải là ta cố ý không lưu lại lời nhắn, ta chỉ là..... ta chỉ là ghen tỵ...... xin lỗi, ta không nên..... ta không nên quá tham lam..... bất kể ngươi là ai, tại sao ngươi lại xuất hiện và vì sao lại biến mất....... ngươi.... ngươi xuất hiện rồi nói với ta một câu thôi có được không?”
“Ta cô đơn quá.”