Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111 - Chương 111

Chương 111 - Chương 111
Chương 111 - Chương 111

Chương 111

Tiếp đó, những cái bọt khí đó từng cái từng cái lần lượt từ từ biến mất, chỉ để lại bốn chữ cuối cùng, giống như những hơi nước chậm rãi biến mất trên màn hình, nhưng lại khiến Túc Khê hít thở không thông.

Người thiếu niên nhỏ bé lẻ loi ngồi trên bậc cửa trước cửa phòng, chỉ có bóng dáng được ánh nến vàng chiếu trên mặt đất ở lại với hắn, cũng là một mảng nho nhỏ hắt xuống dưới chân.

Hắn cũng không nói gì, những bọt khí kia chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn.

Mặt hắn không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn con thỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng hắn đang nói -----

Ta cô đơn quá.

Túc Khê nhìn cậu nhóc, quên cả hô hấp, sau đó, trong mắt nàng dần dần dâng lên chút cảm giác chua xót.

Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình không online thì cậu nhóc đang làm gì. Nàng tưởng rằng, có thể là đang bận việc cày cấy, cũng có thể là đang bận lên kế hoạch cho chuyện khác. Nhưng nàng chỉ không nghĩ đến vấn đề này ---- Cậu nhóc lại bởi vì mình không online mà cảm thấy mình không cần hắn nữa? Khi mình không online, cậu nhóc sẽ nhớ mình, sẽ cảm thấy thật cô đơn.

Nhưng bây giờ nàng đã biết rồi, khi nàng không online, cậu nhóc rất khổ sở.

Túc Khê nhìn cậu nhóc, trong lòng bỗng nhiên như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đây là lần đầu tiên, nàng có cảm giác nhớ nhung mãnh liệt như vậy, vậy mà lại là vì một nhân vật nhỏ ở trong trò chơi. Nàng muốn nói với hắn rằng, nàng đã trở lại rồi, nhưng lại không biết nên dùng cách gì cho tốt đây?

Vì thế, nàng mở cửa hàng ra, chọn tới chọn lui, ngón tay vô ý run lên trên chùm pháo hoa.

Tiếp đó, giây tiếp theo, một đóa pháo hoa đột nhiên rở rộ trên màn hình. Túc Khê sửng sốt.

Mà Lục Hoán ở trước của phòng đang nhìn lên bầu trời đêm vô tận, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh cách đó không xa, phía chân trời bỗng bay lên một chuỗi pháo hoa, lung linh rực rỡ, nháy mắt trông như cả giải ngân hà trút xuống, rơi vào trong sân của hắn.

..... Cảnh tượng đẳng cấp như vậy, không giống như chuyện mà người bình thường có thể làm ra được. Hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì, trên phố xá căn bản cũng không có pháo hoa như vậy.

Hắn lập tức sững sờ, sau đó, trái tim đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi vài bước về phía sân, ngẩng đầu gắng sức nhìn lên bầu trời đêm, trên mặt là loại cảm giác vui mừng không xác định ----- là người đó đã quay trở lại sao?

......

Túc Khê nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm ở trên khuôn mặt hắn, xoang mũi càng thêm chua xót.

Nàng xót xa đưa ngón tay ra, phất lên một trận gió, gió nhẹ thổi qua Sài Viện, khiến chiếc áo choàng mỏng manh của Lục Hoán dịu dàng mà nhẹ nhàng phất động ---- Nhóc con, ta ở đây.

Vẫn luôn ở đây.

Lục Hoán ở trong viện ngẩng đầu nhìn, cổ họng nghẹn lại nhìn pháo hoa hồi lâu.

Từng chùm từng chùm pháo hoa, ánh sáng rực rỡ, phóng một lúc lâu còn chưa dừng lại.

Dân chúng ở bên ngoài phủ Ninh Vương dường như cũng có chút bối rối, nhao nhao ra đường xem đây là chuyện gì xảy ra. Tiếng ồn từ đường phố được ngăn cách bởi một số bức tường trong sân, và những người khác ngạc nhiên kêu lên: “Nhìn kìa, ai đang bắn pháo hoa vậy?”

Những thanh âm huyên náo này dần dần kéo Lục Hoán từ trong mừng rỡ trở về thực tại... Hắn giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn xung quanh, chỉ thấy đêm tối vắng vẻ, trong sân trống rỗng, vẫn chỉ có mình mình... sự sục sôi trong lòng hắn chợt nguội đi.

Hắn không thể không cúi xuống, nhặt một hòn đá và ném nó về phía bức tường sân cách đó không xa.

Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng viên đá rơi xuống đất.

Ngay cả tiếng vang cũng không có.

Trái tim vô cùng phấn khích của hắn dần dần cứng lại.

Pháo hoa được đốt trên đường... chẳng lẽ, không phải người đó đã trở lại sao?

Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng có một loại trực giác như vậy. Mỗi khi người đó đến, hắn sẽ có một trực giác…

Chẳng lẽ trực giác vừa rồi của mình đã sai sao? Lại đang suy nghĩ lung tung?

Lục Hoán nhìn chăm chú bầu trời đêm đang thổi gió lạnh, sau khi mừng rỡ qua đi, chỉ còn lại trống vắng, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân vậy.

Hắn đứng trong sân trong một thời gian dài, đột nhiên cảm thấy mình có một chút buồn cười - hắn cũng biết mình rất nực cười, nhưng hắn quay lại phía sau, vẫn không đi vào phòng, từ từ đi về phía rừng trúc.

Buồn cười là có thể cười. Hắn nghĩ, nhỡ đâu không phải ảo giác của mình thì sao, nhỡ đâu người đó thật sự quay lại rồi thì sao?

Người đó không muốn nhìn thấy chính mình, vậy thì mình sẽ đi đến rừng trúc để tránh, cho người đó thời gian để trả lời những tờ giấy nhắn, rồi sau đó mình sẽ quay trờ lại.Chỉ là, Lục Hoán đi cực chậm, hắn cúi đầu, tay chân có chút lạnh lẽo.

Hắn nhìn chằm chằm tảng đá dưới chân, trong lòng nghĩ, nếu người đó không đến, dù mình ở trong rừng trúc cả đêm, người đó cũng sẽ không để lại bất kỳ mảnh giấy nào trả lời.

......

Bình Luận (0)
Comment