Chương 112
Túc Khê không biết vì sao sau khi mình bắn pháo hoa xong, trông tên nhóc lại không được vui cho lắm, vẻ mặt lại trở về ảm đạm, hơn nữa không trở về phòng, mà là trầm mặc một lát, rồi đi về phía rừng trúc—— hắn muốn đi làm gì?
Túc Khê không đoán được suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ thấy, hắn đi đến cuối rừng trúc, đã sắp rời khỏi Sài Viện rồi mới ngừng lại.
Hắn tìm một chỗ, chậm rãi ngồi xuống, sau đó cúi đầu xuống, ngồi ngẩn người giống như lúc nãy ngồi ở cửa phòng.
Bóng dáng nhỏ xíu ngồi trên tảng đá nhỏ, có vẻ trống rỗng tĩnh mịch.
...... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao nửa đêm rồi còn đi đến rừng trúc để hóng gió lạnh?
Khoang mũi Túc Khê có chút cay cay, nhìn thấy hàng loạt hành động này khiến nàng không hiểu, nhưng pháo hoa vừa rồi của nàng, hình như cũng không làm tên nhóc biết mình đã trở về.
Nàng phải tranh thủ lúc tên nhóc không ở trong phòng, để lại chút tin tức gì đó, nói cho tên nhóc biết mình vẫn luôn ở đó.
Nghĩ vậy, Túc Khê cố gắng không quan tâm tên nhóc đang nghĩ cái gì, vội vàng chuyển sang giao diện trong phòng.
Lần này nàng nên tặng cái gì mới có thể làm cho tên nhóc vui vẻ một chút đây?
Tìm một cái cớ, nói mình ra có việc bận phải đi ra ngoài một thời gian dài, hôm nay mới trở về? Chứ không phải mình bỏ mặc tên nhóc sao?
Hoặc là cứ tặng tên nhóc những gì hắn thích?
Túc Khê nằm trên giường gãi gãi đầu, cảm giác sâu sắc sự khó khăn của giáo viên mẫu giáo khi phải dỗ dành các em bé.
Vì vậy thì, tên nhóc thích cái gì, và cái gì sẽ làm cho hắn hạnh phúc?
Trên thực tế, Túc Khê không biết sở thích của tên nhóc, hắn chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm rõ ràng đến bất cứ điều gì - ngoại trừ, thời gian đó, hắn lần đầu tiên yêu cầu ăn món ăn quê hương của mình.
Túc Khê cũng không quên chuyện này, nàng vẫn luôn nghĩ làm món ăn đặc sản nào sẽ tương đối đặc biệt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái gì tương đối đặc biệt. Nghĩ một hồi, rất nhiều món ăn chỉ có thế kỷ 21 mới có, không mua được trong cửa.
Nhưng tối nay, đã đến lúc thực hiện mong muốn này cho tên nhóc rồi.
Túc Khê mở cửa hàng, cẩn thận xem trong gian hàng ẩm thực, trong cửa hàng có rất nhiều món ăn, nhưng nàng lập tức bị một trong số đó thu hút ánh mắt —— cá rô hoa quế.
Túc Khê rất thích ăn cá, món ăn trên hình ảnh này, hoa quế nhỏ vụn nát rơi trên bụng cá trắng, giữa màu vàng trắng, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Mà bây giờ trong trò chơi là cuối đông đầu xuân, hoa quế chắc chắn là không có, vì vậy đây là một món ăn tương đối đặc biệt.
Hơn nữa cũng coi như là món ăn đặc sản quê hương của Túc Khê.
Túc Khê nhanh chóng mua một cái hộp thức ăn, đóng gói cá rô hoa quế lạin, sau đó lại chọn trái chọn phải, xem có còn món nào ngon ngon nữa không.
......
Lục Hoán một mực ngồi trên tảng đá nhỏ trong rừng trúc, trong lòng hắn thấp thỏm, sợ hãi, xen lẫn mất mát, hắn nhìn bầu trời đêm mới nở rộ pháo hoa, hiện tại đã trống rỗng chỉ còn lại đêm tối, dường như đang nghĩ có phải mình đang tự mình đa tình hay không, lại có thể vì một màn pháo hoa, mà cho rằng là người đó đã trở về.
Nhưng trái tim hắn lại rất căng thẳng, đồng thời lại nhịn không được sinh ra một tia hy vọng như vậy ——
Chẳng lẽ thật sự không có khả năng, là người đó tới sao?
Lục Hoán cứ miên man suy nghĩ lung tung.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên cửa phòng truyền đến một chút động tĩnh.
Rừng trúc nơi này cách cửa phòng rất xa, nhưng có lẽ là do bốn phía xung quanh quá mức yên tĩnh, hơn nữa Lục Hoán vẫn rất chú ý động tĩnh ở trong nhà, cho nên dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ như vậy, nhưng hắn cũng lập tức nghe thấy.
——Có lẽ một số cành khô trong viện bị thổi bay nên phát ra tiếng động?
Thế nhưng, gần như ngay lập tức, Lục Hoán đứng bật dậy, hắn không để ý đến việc lát nữa mình có phải thất vọng hay không, trái tim trong lồng ngực mới yên tĩnh được một lát, bây giờ lại đang đập thình thịch lên một lần nữa, hắn bước nhanh về phía cửa phòng, chạy nhanh tới mức góc áo cũng bị vén lên trong gió lạnh.
Hắn chạy vọt vào trong phòng, mái tóc dài đen nhánh bị thổi đến rối loạn, hắn thấy trong phòng không có ai, trống rỗng, cố nén sự thất vọng và sự mất mát trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía bàn.
Trên bàn.……
Sau tám ngày, trên bàn lại có thêm thứ gì đó.
Tim Lục Hoán đập điên cuồng, không thể tin vào mắt mình.
Người đó đã trở lại...
Người đó đã trở lại?
Người đó đã trở lại!!!
Hắn còn tưởng rằng người đó sẽ không bao giờ trở lại nữa, thì ra, pháo hoa vừa rồi hắn không đoán sai, quả thật là người đó đốt sao? Hắn biết ngay mà, hắn biết hắn luôn luôn có một loại trực giác không thể giải thích được và quả đúng là người đó!
Lục Hoán giống như một đứa trẻ sau khi đánh mất chiếc kẹo quý giá, bây giờ lại khó khăn lắm mới lấy lại được, cả đời này dường như hắn chưa bao giờ vui vẻ đến vậy.