Chương 113
Đôi mắt âm u của hắn cũng sáng lên trong nháy mắt, giống như trong đêm tối vô vọng, đột nhiên có ngọn hải đăng được thắp sáng, trở nên trong suốt.
Trái tim hắn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, gương mặt cũng ngay lập tức hồng hào có sức sống hẳn, khóe mắt đỏ lên, bước nhanh về phía bàn.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhìn thấy sự sung sướng và kích động gần như không hề che giấu trên khuôn mặt của tên nhóc, nàng hít hít mũi.
Không biết có phải lâu ngày không gặp, bây giờ gặp lại tình cảm dâng trào hay không, những món đồ mà hôm nay người đó tặng, Lục Hoán hận không thể nắm chặt trong lòng bàn tay không rời, nhưng khi chạm tới mép hộp, hắn lại có chút lo sợ không dám mở ra.
Hắn sợ hôm nay sau khi đưa đồ tới, người đó lại muốn biến mất thật lâu...
Có ba cái hộp gỗ trên bàn.
Lục Hoán cố nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, cố gắng bình tĩnh lại, mở cái hộp đầu tiên ra.
Có pháo hoa bên trong.
Pháo hoa có hình dạng độc đáo và không phải là pháo hoa thông thường có thể được mua trên chợ.
Trong lòng Lục Hoán vô cùng vui mừng, dù muốn cố gắng kiềm xuống, nhưng tối nay hắn thật sự nhịn không được, dù sao ở đây cũng không có ai, hắn cũng không cần phải giả vờ điềm tĩnh nữa, nhịn không được đưa tay ra sờ sờ.
......
Hộp thứ hai.
Lục Hoán mở ra chậm hơn so với hộp đầu tiên, chắc là có chút không nỡ.
Sau khi từ từ mở ra, hắn phát hiện bên trong là một gói hạt giống, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, hình như là —— hạt giống của cây lê?
Người đó có ý gì?
Tám ngày trước không thể đến hẹn, không thể nhìn thấy cây lê, vì vậy để hắn trồng một vườn lê sao?
Mặc dù Lục Hoán không hiểu dụng ý của người đó, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, giống như chạm vào bảo bối gì đó, đôi mắt sáng lấp lánh như pha lê
Hắn đưa gói hạt lê lên mũi của mình ngửi thử.
......
Vẫn còn hộp cuối cùng.
Lục Hoán giống như một đứa trẻ mở từng món quà, khi mở đến hộp cuối cùng,sẽ lại càng luyến tiếc khi mở ra.
Hắn nhìn cái hộp vài lần, cố gắng nhịn lại, không để sự vui vẻ thể hiện quá rõ ràng trên mặt mình, hắn nhanh chóng bày giấy mực ra, dùng bút lông chấm một ít mực, ngòi bút dừng ở trên mảnh giấy.
Lục Hoán dùng tay trái xoa xoa mặt, làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút, mới bắt đầu viết vào mảnh giấy.
Nhưng vừa viết được một nét, khóe miệng hắn lại nhịn không được khẽ cong lên.
Túc Khê ở ngoài màn hình, lần đầu tiên thấy hắn hoàn toàn không kiềm chế được kích động và vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được ôm mặt, cười rất tự hào, như mấy bà mẹ nhìn con trai mình vậy.
Sau đó, nàng nhìn thấy những gì hắn đã viết là:
“Tám ngày không gặp, ngươi hóa ra đi một chặn đường dài, ta đoán được, nên vẫn kiên nhẫn chờ ngươi trở về, không hề sốt ruột.”
Túc Khê:......
???
Hắn nói hắn đoán được á?
Hắn nói hắn kiên nhẫn chờ nàng?
Hắn nói hắn không sốt ruột sao?
Tên nhóc, hãy sờ vào lương tâm nói lại lần nữa, vừa nãy tên nhóc suy nghĩ nào nề ngồi thất thể ở bệ cửa là ai vậy?
Sau khi viết xong, cậu nhóc dường như hài lòng với lý luận này, gấp tờ giấy lại với nhau, theo lệ thường nhét vào hộp gỗ nhỏ ở chân bàn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay người lại, vội vàng thu dọn một đống giấy tờ lộn xộn trên mặt đất, ôm vào trong ngực rồi đốt từng cái dưới ánh nến, trên mặt có thêm chút biểu cảm ngại ngùng... Người đó, vẫn chưa nhìn thấy mấy thứ này…
Túc Khê thật đúng là chưa nhìn tới mấy tờ giấy này, vừa rồi nàng vội vàng đi chuẩn bị quà, còn chưa nhìn xem mấy ngày nay tên nhóc này đã viết những cái gì.
Tiếc là nàng còn chưa đọc được cái nào, toàn bộ đều bị thiêu rụi mất rồi.
Nàng: “...”
Chờ sau khi đốt hết những tờ giấy này, Lục Hoán thở phào nhẹ nhõm, dường như hắn còn có chuyện muốn nói, lại viết trên giấy ——
“Nhưng, sau này nếu muốn rời đi thật lâu, có thể nào…”
Còn chưa viết xong, dường như hắn cảm thấy nói vậy không ổn lắm, nên lại vo tròn rồi đốt đi.