Chương 114
Lục Hoán nhìn tờ giấy trắng, có chút lo lắng, hắn muốn người đó sau này đừng đột nhiên biến mất nữa, nhưng hắn lại sợ lần này đưa ra yêu cầu, rồi nhỡ lại giống như lần trước khi đưa ra yêu cầu gặp mặt, khiến người đó không vui.
Bất kể như thế nào, những thứ này sau này lại nói, trước khi hắn còn chưa có manh mối về người đó, trước khi hắn còn chưa nắm chắc để cho người đó vĩnh viễn không biến mất, hắn cần phải thận trọng.
Bây giờ, chỉ còn lại cái hộp cuối cùng chưa mở ra.
......
Tuy rằng không nỡ, nhưng khóe mắt Lục Hoán vẫn có nụ cười nho nhỏ, hắn đặt tay lên cái hộp đó, qua một lát sau mới mở cái hộp.
Sau khi mở ra, chính là mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi, hơi nóng từ bên trong tỏa ra.
Đĩa sứ trắng đẹp, cá trắng, hành lá xanh tươi, có hoa quế tô điểm trong đó, vàng nhạt quyến rũ.
Trên mặt Lục Hoán lộ vẻ ngạc nhiên.
Là... một món ăn?
Trong đầu hắn nhớ tới một chuyện, ngày đó sau khi mình đưa ra yêu cầu người kia nấu cho mình một món ăn của quê hương người đó, rõ ràng hắn vừa viết xong đã lập tức đốt mảnh giấy ấy đi rồi.
Người đó, sao lại...
Người đó… chẳng lẽ…
Cả người Lục Hoán cứng đờ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng chi tiết sau khi người đó xuất hiện.
Bỏ qua mỗi đêm âm thầm đưa cho mình thứ gì đó không nói, bỏ qua thần thông quảng đại, tinh thông cơ quan y thuật không nói, còn có rất nhiều chi tiết.
Ví dụ, món thịt hầm đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất, thùng nước bên dòng suối ngày đó đột nhiên trở nên nhẹ nhàng đến khó hiểu, bởi vì một số lý do không thể để lại chữ viết.
Những chi tiết này chậm rãi xếp chồng lên nhau, Lục Hoán nhìn món ăn trước mắt này, hô hấp chậm rãi dồn dập.
......
Hắn luôn luôn không tin vào những chuyện ma thủy thần thoại, cho rằng những chuyện đó đều là nói dối.
Nhưng người đó lẽ nào, lẽ nào ——
Túc Khê nhìn thấy tên nhóc ngồi trước bàn ngơ ngẩn thật lâu, tiếp theo, ngẩng gương mặt bánh bao của hắn lên, trên mặt có một chút nghi ngờ.
Có một dấu chấm hỏi lớn trên bong bóng màu trắng xuất hiện trên đầu hắn.
Thể hiện sự bối rối bên trong suy nghĩ của hắn.
“Ngươi…. có phải là ma không? Hay là, thần linh?”
Túc Khê mí mắt nhảy dựng lên, nhất thời sợ tới mức sắp từ trên giường rơi xuống, đợi, đợi một chút, tên nhóc đây là, đã sắp tiếp cận được thân phận của nàng.
Trời ạ, tầm mắt nàng nhìn vào món ăn đó, cũng đột nhiên ý thức được vấn đề là gì! Ngày hôm đó tên nhóc đã biết mong muốn này, nhưng lại không để lại cho mình, nhưng mình lại có thể biết được, nên hắn chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ!
Hắn sẽ không sợ hãi chứ?
Nhưng có thêr thấy, trên mặt tên nhóc tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại ——
Ngược lại khóe mắt tựa như lấp lánh một chút vui sướng.
Hắn nhìn lên bầu trời đêm tối vô tận, mím môi, ngón tay rũ xuống bên cạnh hơi nắm chặt, hào quang rất nhỏ trong mắt giống như, biết được những người khác đều không nhìn thấy được người kia, cũng chạm không được, mà chỉ có hắn, mới có thể có được, tiếp xúc, chiếm hữu...
Tám ngày qua, chuyện Nhị hoàng tử bị ám sát đã lan truyền ra khắp hoàng cung.
Chuyện này trong cung cũng được coi là chuyện khá lớn, hoặc là tai nạn do đám người bạo loạn gây ra, hoặc là có người cố ý mưu hại hoàng tử, bất kể nguyên nhân ám sát là gì, hoàng thất cũng không muốn tin tức này bị truyền ra ngoài.
Nhưng sau ngày đó ở buổi săn trên núi Thu Yên, các thế tử, tiểu thư thật sự quá nhiều, tuy bên ngoài tất cả đều im lặng, không nghe chút phong thanh nào, nhưng đều đã âm thầm đồn thổi rồi.
Hoàng thượng vô cùng tức giận về điều này, tăng tốc độ, phái ngự lâm quân đi điều tra, cũng phái thái y chẩn trị cho Nhị hoàng tử.
Lúc Thái y chẩn trị, dùng ngón tay chạm vào một ít bột thuốc trên ngực Nhị hoàng tử, đưa lên mũi ngửi một cách cẩn thận, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ, trên mặt cũng là sắc mặt khó nói.
Nhị hoàng tử nằm trên giường mấy ngày, vết thương trên ngực khá sâu, dù đã được chữa lành, nhưng hắn vẫn cố tình tỏ ra suy yếu, hỏi: “Từ thái y, có phát hiện gì không?”