Chương 138
Nhưng Nhị hoàng tử này, sao lại giống như bởi vì mình đã làm nhiệm vụ phụ kia, dẫn đến tình thế của hắn trở nên tệ hơn?
Nếu mình không cứu hắn, ít nhất hắn cũng phải nằm ở trên giường ba tháng, tình trạng vết thương thảm như vậy, Hoàng đế sẽ không dễ dàng nghi ngờ hắn.
Nhưng mà hắn đột nhiên bị thương, lại đột nhiên được chữa khỏi, chỉ mất mười ngày ngắn ngủi thì đã bình phục, còn viện lí do bị bệnh không lên triều không đi phía bắc cứu nạn dân, chuyện này đã khiến trong lòng Hoàng đế cảm thấy không vui.
Túc Khê: … Xin lỗi nha, Nhị hoàng tử.
Nhưng mà bất luận nói như thế nào, cứ như vậy, cũng đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ “tiến vào Thái Học Viện”.
… Chỉ là, bởi vì khi hoàn thành nhiệm vụ phụ, không thể ngăn cản mũi tên của Nhị hoàng tử lao về hướng chính hắn, trở thành sau khi hắn tự đâm mới cứu hắn, làm cho cốt truyện có chút thay đổi, tên nhóc không phải trở thành thư đồng của Nhị hoàng tử, mà là thư đồng của Ngũ hoàng tử.
Túc Khê không biết cốt truyện thay đổi theo hướng này, sẽ có hậu quả gì, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ bảo vệ cho tên nhóc thật tốt.
Nghĩ đến đây, Túc Khê có chút nặng nề, nàng cầm cánh hoa lê đi, đi lên chào hỏi với tên nhóc.
Nàng nhìn vào trong kiệu trước, dưới góc nhìn của nàng, chân ngắn của tên nhóc không chạm đất, bàn tay ngắn xoa ấn đường, gương mặt bánh bao nhăn lại, ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài qua tấm mành thỉnh thoảng bị gió phất lên, tình cờ quét qua mặt hắn, cũng không nhìn ra hắn bị làm sao —— phải uống rượu trong dạ yến rồi à?
Lần đầu Túc Khê thấy tên nhóc uống rượu, có chút tò mò hắn uống xong thì sẽ ra sao, nhịn không được nạp tiền vào game để xem chế độ hình ảnh sắc nét một phút đồng hồ.
Màn hình chuyển sang chế độ full HD.
Thiếu niên ngồi dựa vào một góc ghế ngồi trong kiệu, đôi mắt hơi rũ xuống, đôi mắt lạnh lẽo buồn tẻ như vậy. Ánh trăng le lói rọi trên mặt hắn, hắn giơ tay ray ray ấn đường, chân mày nhíu lại, trên gương mặt trắng nõn có một tầng màu đỏ, màu đỏ này cũng chỉ hơi lạnh nhạt.
Sau khi uống rượu, hắn càng thêm yên tĩnh hơn so với bình thường, vẻ mặt không có chút gợn sóng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Túc Khê nghĩ thầm, xem ra tửu lượng của tên nhóc cũng không tệ, loại dạ yến này của cung đình hẳn sẽ phải uống rất nhiều, nhưng nhìn hắn có vẻ vẫn chưa say.
Vừa nghĩ đến đây, trên màn hình xuất hiện một đoàn sương mù “đùng” một cái, sương mù tản ra, lại trở thành bánh bao nhỏ tay ngắn chân ngắn mặt không có chút biểu cảm.
Túc Khê: … Miễn cưỡng tươi cười.
Quen rồi thì ổn.
Nàng phất lên một luồng gió.
Hôm nay Lục Hoán ở trong màn hình đã bị vô số luồng gió thổi qua, khi mỗi một luồng gió thổi phất qua người hắn, trong lòng hắn đều thoáng nhảy lên, suy nghĩ theo bản năng, liệu có phải nàng đã đến đây hay không, nhưng luồng gió nào cũng đều không phải.
Mãi đến lúc này, hoa lê trắng óng ánh giống như ngọc rơi vào ấn đường của hắn, quẹt qua trên sống mũi hắn, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt của hắn từ lạnh nhạt đến hòa tan trong nháy mắt, đôi mắt vui vẻ nâng lên, giống như đã chờ đợi lâu, buông cổ tay chống đỡ sự lười nhác xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Một ngày một đêm không gặp rồi.”
Túc Khê ở bên ngoài màn hình cười cười, tên nhóc tính thời gian không khỏi quá chính xác rồi.
“Hôm nay ngươi đã làm gì?” Lục Hoán nhịn không được thấp giọng hỏi.
Đêm qua chia tay ở trên phố, tới đêm hôm nay mới gặp lại, đã trôi qua suốt mười hai canh giờ, nàng có chuyện gì cần phải đi sao? Đi gặp người nào? Đã làm những gì? Nhưng hắn lại hoàn toàn không có cách nào để biết được.
Túc Khê nghĩ thầm, chuyện này làm sao ta có thể trả lời?
Dường như cũng cảm thấy, đối phương không thể trả lời câu hỏi của mình, Lục Hoán mỉm cười, nói: “Vẫn như cũ “ta hỏi ngươi trả lời đúng sai”, ngươi trả lời ta được không?”
Túc Khê phát hiện trước kia tên nhóc này không hay cười, nhưng kể từ khi phát hiện có thể tiếp xúc với mình, nụ cười của hắn hình như đã trở nên nhiều hơn một chút —— đương nhiên, vẫn không tính là nhiều.
Lục Hoán thấp giọng hỏi: “Ngươi hôm nay, đã đi chơi sao? Vui không?”
Túc Khê chọc chọc vào tay trái nho nhỏ của hắn.
Hắn lại hỏi: “Là đi gặp ai sao?”
Đương nhiên là gặp, không gặp người thì ra ngoài làm gì? Không gặp người thì cũng không cần gội đầu. Túc Khê nở nụ cười ở trên màn hình tiếp tục chạm vào tay trái của hắn.