Chương 140
Túc Khê nhìn vào gương mặt giống như được chạm khắc bằng ngọc của tên nhóc bánh bao nhỏ trên màn hình, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh hắn dẫn binh đánh giặc! Không nhịn được tưởng tượng không ra, mà còn vô cùng đau lòng.
Nếu ở trên chiến trường, khẳng định sẽ phải bị thương nhỉ?
Nhưng mà nếu có chính mình ở đó, hẳn là vẫn ổn.
Vả lại mặc dù nhiệm vụ hiện ra vào lúc này, nhưng khoảng cách để hoàn thành nó, ít nhất vẫn còn một đoạn thời gian rất dài.
Nghĩ đến đây, Túc Khê có chút yên tâm.
…
Kiệu chậm rãi đi vào phủ Ninh Vương.
Lục Hoán rủ mắt xuống, không hỏi thêm gì nữa.
Mặc dù hắn biết, có thể nàng muốn đi gặp ‘hồn ma’ khác, trong thế giới của nàng còn có rất nhiều việc khác, không phải chỉ có mình hắn, chuyện này cũng hết mức bình thường. Nhưng hắn trong lòng vẫn ——vẫn sinh ra một chút lo lắng và cảm xúc giống như ham muốn chiếm hữu.
Nếu như có thể nhìn thấy nàng thì tốt rồi, nếu như có thể chạm vào nàng thì tốt rồi.
Nếu như…
Càng nhiều chuyện Lục Hoán không dám nghĩ, sợ sẽ xuất hiện suy nghĩ quá mức tham lam.
Nhưng những ‘hồn ma’ ở bên cạnh nàng có phải đều có thể nhìn đến thấy nàng hay không? Bản thân mình không phải đồng loại của nàng, cho nên, mới nhìn không thấy sờ không được… Thật sự ghen tị với những người ở bên cạnh nàng…
Mặc dù biết nàng ở bên cạnh mình, đã là một chuyện may mắn nhất mà mình có được trong cả cuộc đời, nhưng có lẽ lòng người luôn tham lam, sau khi có được sự ấm áp và thiện ý từ nàng, vậy mà lại muốn biết giọng nói và dáng điệu tướng mạo của nàng, giờ khắc nào cũng đều muốn nàng ở bên cạnh mình.
Nếu như vậy, nàng sẽ không dễ dàng chạy mất, hoặc là có một ngày nào đó đột nhiên biến mất không thấy.
…
Xem đi, giống như bây giờ, rõ ràng biết nàng đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không biết biểu cảm trên mặt của nàng, cũng không biết nàng đang đứng bên nào của mình.
Càng không biết, khi nàng không chạm vào tay của hắn, thì có còn ở đây hay không.
Hắn giống như một người mù, trong thế giới có thể nhìn thấy lại không có nàng.
…
Lục Hoán nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào.
Hắn hiểu được sự ham muốn chiếm hữu và bất an của mình quá mạnh, thật sự không đúng, nếu để lộ rõ ra, chỉ sợ sẽ dọa đến nàng, vì vậy cố gắng hết sức kiềm chế, không để cảm xúc tối tăm này bộc lộ ra dù chỉ một chút.
Nhưng sau khi Túc Khê tắt giao diện phát hành nhiệm vụ đi, đã nhìn thấy đỉnh đầu của tên nhóc trên màn hình vẫn còn phủ một chiếc lá cây thê lương.
Gương mặt bánh bao của hắn cúi xuống, lông mi cũng rủ xuống, một bộ dáng cải chip xanh trong đất vàng. Túc Khê nhất thời bị chọc cười, xoa xoa đầu của hắn, lại nhéo vào mặt hắn.
Nàng hy vọng hắn có thể hiểu được, nàng thích bạn của nàng, nhưng cũng rất thích hắn, nếu không sẽ không dành cả ngày để online chơi game, dành thời gian cho hắn. Nhưng mà ý của những lời này quá dài, quá phức tạp, không thể biểu đạt.
Tên nhóc trên màn hình bị nàng vò đến mức rối hết tóc, lại nhéo đỏ mặt, lỗ tai cũng nhiễm một tầng đỏ nhẹ, mảnh lá cây thê lương trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng biến mất.
…
Sau khi trở lại Sài Viện, tên nhóc vội vã vào phòng cởi áo khoác trên người, vừa vội vàng mặc y bào đi ra, vội vã vươn tay, lòng bàn tay lập tức bị nhéo nhéo nhẹ nhàng, lúc này hắn mới xác định nàng vẫn chưa đi, yên tâm lại, đôi mắt long lanh nhẹ giọng nói với không trung: “Tối nay dựa theo ước hẹn ngày hôm qua, nấu mì nhé?”
Túc Khê nắm lấy tay phải của hắn, tỏ ý: Không.
Đêm nay còn có chuyện quan trọng khác phải làm.
Nàng mở cửa hàng ra, phát hiện một ít vạch kỹ năng màu xám lúc trước đã được mở khóa, cũng đúng thôi, điểm thưởng hiện tại đã là ba mươi tám điểm, những kỹ năng đó cũng đến lúc được mở khóa rồi.
Nhiệm vụ bảy là nắm vững võ nghệ, binh pháp, tăng thể lực, giành được sự tán thưởng và ủng hộ của Trấn Viễn tướng quân.