Chương 141
Võ nghệ của tên nhóc có được là do học trộm, mặc dù có thiên phú, đã trở nên nổi bật trong số những thiếu niên ở kinh thành, nhưng hoàn toàn còn có thể tiến thêm một bước.
Ngoại trừ những chuyện này, ngoại trừ nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ có điểm thưởng, thì cải thiện quan hệ, hoàn cảnh bên ngoài, còn bao gồm hai loại kỹ năng và tố chất cơ thể này.
Bồi dưỡng kỹ năng, đạt đến trình độ tinh thông nhất định; Tăng cường thể lực, thân thể thiếu niên khỏe mạnh trưởng thành, cũng có thể có được điểm thưởng.
Tối hôm qua đã chơi rồi, đêm nay phải học bài một lát, phụ huynh nghiêm túc là nàng sắp xếp cho tên nhóc kế hoạch thật rõ ràng.
Túc Khê mở cửa hàng ra.
Một giây sau, Lục Hoán phát hiện trước mặt mình đã trôi nổi mấy quyển sách Tôn Tử binh pháp, Lục Thao Tam Lược, Bách Chiến Kì Lược, Toán Vô Dị Sách, Kiếm Pháp Đồ Giải.
Thấy trên mặt tên nhóc ngây ngốc một giây, Túc Khê cho rằng hắn không muốn học, đưa tay xoa xoa đầu của hắn mang tính khích lệ.
Còn đổi ra một cái đồ chơi làm bằng đường từ cửa hàng, quơ quơ trong không trung, ám chỉ cho tên nhóc, ngoan ngoãn học xong là có thể ăn đồ chơi làm bằng đường.
Lục Hoán: …
Sắc mặt của hắn có chút cổ quái, lúc trước chuyện ở miếu Vĩnh Yên, nàng nghĩ cách giúp hắn giành lấy thanh danh trong kinh, hắn đã đoán nàng có ý để hắn bị cuốn vào sự phân tranh trong kinh thành. Mà hiện tại, đưa cho hắn những thứ này, là đốc thúc hắn học tập vươn lên sao? Chuyện này thì cũng thôi…
Còn lấy đồ chơi làm bằng đường dụ dỗ… Lục Hoán có chút dở khóc dở cười.
Thân hình hắn cao to, cánh tay thon dài có lực, dĩ nhiên đã là một chàng thiếu niên gần trưởng thành rồi, ở trong mắt nàng, sao lại… giống như là xem hắn giống như một đứa trẻ con? Nhưng lúc trước khi một hỏi một đáp, nàng rõ ràng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.
Nhưng Lục Hoán cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ là mỉm cười, mở tay ra, mấy quyển sách kia đã lập tức rơi vào trong trong lòng hắn, hắn ôm một chồng sách, bất đắc dĩ nhìn vào khoảng không trước mặt, dự định vào phòng thắp đèn học đêm.
Nhưng trước khi hắn ngồi xuống bàn, Túc Khê lại ngăn hắn lại.
Dựa theo nhiệm vụ chính, sớm hay muộn cũng phải mang binh đánh giặc, nàng rất lo lắng, tăng lên kế hoạch cấp bách.
Hay là vừa tập chống đẩy, hít đất vừa đọc sách?
Thế là Lục Hoán lờ mờ để mặc cho làn gió nhẹ bên cạnh ôm đi hết đống sách cuốn, đặt lên trên bàn, tiếp theo, làn gió đó bế hắn từ chổ ngồi lên ——
Hắn:!
Đỉnh đầu của tên nhóc trên màn hình trong bọt khí màu trắng hiện ra cái dấu chấm than, Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhịn không được cười ha ha, sau đó nhẹ nhàng đặt tên nhóc lên giường ở trong phòng, mà lúc này, tên nhóc không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt đã đỏ thành đám mây tía phía chân trời, ngay cả hô hấp của hắn cũng ngừng lại rồi, nhưng Túc Khê vẫn phải làm, túm lấy tên nhóc bánh bao trên giường như túm một nắm bột, lật úp lại.
Để lưng của hắn hướng lên, nằm sấp trên giường.
Đỉnh đầu của tên nhóc hiện ra một chuỗi dấu chấm lửng: …?
Túc Khê lại nhẹ nhàng nâng cơ thể của tên nhóc lên, hơi đè cánh tay của hắn xuống, sau đó một đầu ngón tay ấn trên lưng hắn, khiến hắn từ từ hướng xuống, cứ như vậy, đã làm xong một cái chống đẩy.
Lục Hoán bị nàng lăn qua lăn lại một phen cuối cùng cũng hiểu được, nàng muốn mình làm động tác này, để rèn luyện cơ thể?
Nhưng mà trọng lượng đè ở trên lưng mình…
Chẳng lẽ nàng đang ngồi trên lưng chính mình?
Túc Khê ở ngoài màn hình cũng không biết tên nhóc đang nghĩ tới chuyện gì, chỉ biết gương mặt bánh bao của hắn không hiểu tại sao lại đỏ ửng, đỏ ửng dần dần lan xuống tận cổ, sau đó, hắn giống như muốn chứng minh cái gì đó, giống như những nam sinh thích khoe khoang trong trường học, đột nhiên vừa lên vừa xuống nhanh chóng làm động tác chống đẩy!