Chương 142
Trong nháy mắt đã làm xong mấy chục cái!
Tốc độ cực nhanh, sức lực cũng rất lớn, động tác thoải mái! Khiến Túc Khê líu lưỡi!
Khi tên nhóc đang tập chống đẩy, Túc Khê đặt một quyển Bách Chiến Kì Lược đến trước mặt hắn, bắt đầu mở ra từ trang thứ nhất, để hắn vừa tập chống đẩy vừa đọc sách.
Số sách đổi ra từ cửa hàng, hiển nhiên là cổ đại, nhưng không có bối cảnh của Yến quốc trong trò chơi này, lúc trước tên nhóc cũng chưa từng thấy, số sách này đối với hắn mà nói là vô cùng mới mẻ.
Hắn rất nghiêm túc hiếu học, chỉ chốc lát thì đã chìm đắm vào trong sự giải thích kỹ càng về binh pháp này, hắn học rộng hiểu nhiều, tốc độ đọc cũng rất nhanh, làm mấy cái chống đẩy thì đã lật được một tờ.
Mà cùng lúc đó, Túc Khê ở ngoài màn hình sạc pin cho điện thoại, đặt ở trên bàn, cũng mở bài thi ra, sột soạt làm bài tập.
Trong phòng của Túc Khê vô cùng yên ắng, ngoại trừ cách một lúc bà Túc sẽ vào đưa ly sữa, Túc Khê luống cuống dùng bài thi đậy điện thoại di động lại, thì sẽ không có người khác tới quấy rầy.
Sài Viện của Lục Hoán cũng vô cùng yên ắng, chỉ có âm thanh rất nhỏ của tiếng gió lạnh thổi qua bên ngoài.
Hai người cách nhau bởi cái màn hình, làm những chuyện giống nhau, hai bên cùng đồng hành với nhau.
Túc Khê uống một ngụm sữa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn tên nhóc trong màn hình một cái, đột nhiên nhịn không được cười một cái, định lực của nàng không mạnh, nếu một mình nàng làm bài tập, có thể sẽ bởi vì cảm thấy rất nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ lướt Weibo, hay đại loại vậy.
Nhưng mà chí hướng của tên nhóc rộng lớn, lại còn rất kiên định, làm đến chuyện gì cũng sẽ tập trung tinh thần, hết sức chăm chú, nên vô hình trung cũng đã khích lệ nàng, hơn nữa có người cùng mình làm bài tập, cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Mà tên nhóc trong màn hình cũng thường thường ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh trong không trung một chút, giống như muốn xác định nàng còn ở đây hay không.
Không đợi tên nhóc hỏi ra câu, Túc Khê đã xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, tỏ ý chính mình vẫn còn ở cạnh hắn, như vậy, biểu cảm trên mặt hắn mới hiện ra vài phần yên lòng, cong cong khóe môi, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đầu ngón tay thon dài của Lục Hoán rơi trên trang sách, lật qua một tờ, suy nghĩ bất giác rơi vào trên người của ‘hồn ma’ ở bên cạnh, hắn nâng mắt lên, nhìn vào ngọn đèn lồng tỏa ánh sáng vàng rực đang đong đưa trong gió dưới mái hiên, ánh sáng từ đèn lồng mới vừa hạ xuống giống như dòng sông dài ấm áp, không chỉ rơi vào trang sách, mà còn dừng lại ở trên người hắn.
Mọi âm thanh đều trở nên yên lặng.
Trong mắt hắn không nhịn được hiện lên ý cười yên lòng.
Nàng vẫn ở đây.
Đây hình như là lần đầu tiên, ở phòng củi lạnh lẽo này, khi hắn thắp đèn học đêm, có người ở bên cạnh hắn.
Mặc dù không biết lúc này nàng đang làm gì ở trong phòng, có lẽ là dựa vào giường ngủ gà ngủ gật, hoặc là đang ngẩn người, cũng có khả năng là đang mở một quyển sách ra, đọc sách của thế giới của nàng —— nhưng sự tồn tại của nàng, đối hắn mà nói cũng đã đủ an ủi.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bên cạnh mình lại có một người, khiến một nơi trống rỗng trong lòng hắn, không còn cằn cỗi âm u, không còn gió thảm mưa sầu, mà được lấp đầy bởi sự yên bình và ấm áp.
Giờ khắc này không khí tràn ngập sự ấm áp, khiến trong lòng người sinh ra cảm giác quyến luyến, muốn để thời gian cứ dừng lại như vậy.
…
Tiếp theo đó, cứ cách mỗi đêm, hai người đều sẽ như vậy để ở cạnh nhau, bắt đầu học tập phần của riêng mình.
Túc Khê làm đề, còn tên nhóc trong màn hình dường như hiểu được nàng muốn để hắn làm chuyện gì đó, bắt đầu tập chống đẩy, nâng xô nước, nhắm ngay hồng tâm tập bắn tên, luyện kiếm, đồng thời cũng đọc những quyển sách mà nàng đưa cho hắn.
Hắn đã đọc qua là sẽ không quên, đọc nhanh như gió, đọc sách vô cùng nhanh, Túc Khê không thể không vào cửa hàng đổi tất cả lại thành một đống sách khác cho hắn.
Sau khi đọc xong những quyển tương đối quan trọng hơn, các loại công trình xây dựng, đồn điền thuỷ lợi, khảo hạch bổ nhiệm và miễn nhiệm các quan lại, thi cử tư pháp vân… tiếp theo thuộc phạm vi học thức của Binh bộ Lại bộ, cũng nên đọc lướt qua, có thêm hiểu biết.