Chương 143
Trừ những thứ này ra, trong cửa hàng còn có rất nhiều sách tinh linh, là những quyển sách mà Yến quốc căn bản không có, liên quan đến một ít du ký, phong tục địa phương và tình người của các triều đại khác.
Túc Khê thấy tên nhóc thật sự đọc quá nhanh, không thể không nạp tiền vào game cho hắn, mà những quyển này hắn cũng đọc rất chăm chú, cũng rất thích, thậm chí còn bắt đầu xem đến một số bức tranh.
Giống như có chút tò mò bức tranh đến từ địa phủ sẽ ra sao, muốn hiểu biết thêm về thế giới mà Túc Khê đang sống.
Túc Khê: …
Tên nhóc ngoại trừ mặc áo choàng đi tới nông trang, xem xét tình hình của nhà kính và hoa màu, thì mấy ngày nay đều đóng cửa đọc sách, quên ăn quên ngủ, luyện kiếm đánh cọc gỗ, thức khuya dậy sớm.
Kết quả là, quả thật tiến bộ rất nhanh.
Trong lòng vị phụ huynh nghiêm túc Túc Khê nhận được sự an ủi to lớn, còn có chuyện gì có thể thỏa mãn hơn chuyện tận mắt nhìn tên nhóc nhà mình siêng năng chăm chỉ học tập tiến bộ chứ?
Chỉ là, tên nhóc nỗ lực như vậy, nhưng điểm thưởng của kỹ năng và thể lực trong hệ thống vẫn không tăng lên.
Hệ thống: “Chống đẩy, nâng sắt, luyện kiếm, đánh cọc, mỗi cái đều phải làm một vạn lần, mới đổi được một điểm.”
Túc Khê:????
Đánh cọc một vạn lần thì đã biến thành máy đánh cọc rồi, ta thấy ngươi chính là đang làm khó dễ tên nhóc của ta.
Nhưng dù mấy cái này đã khó tăng lên điểm thưởng như vậy, Túc Khê vẫn không nôn nóng, dù sao cũng không phải vì điểm thưởng mới để tên nhóc làm những chuyện này, mà vì để khi hắn làm nhiệm vụ dẹp loạn ở phía bắc sẽ không bị thương.
Mà tên nhóc nhìn có vẻ giống như cũng có tính toán của riêng mình, mặc dù hắn không biết nhiệm vụ bên phía Túc Khê, nhưng hắn cũng hiểu, phải khổ tâm rèn luyện, mới có thể làm nên đại sự.
Cứ như vậy trong trò chơi đã trôi qua mười ngày.
Mười ngày sau, Thái Học Viện bắt đầu khai giảng đầu xuân.
Thái Học Viện tổng cộng có bảy vị học sĩ, ngoại trừ thái phó, sáu vị học sĩ còn lại sẽ là những người truyền dạy lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, viết chữ, toán học.
Thái Học Viện được xem như nơi có học thức cao nhất trong cả Yến quốc, nhưng bất luận những thái phó, học sĩ này có kiến thức rộng rãi cỡ nào, những gì đã nhìn thấy nghe thấy cũng chỉ là đến từ các triều đại lịch sử của Yến quốc, cùng với sự từng trải khi đi du lịch ở các quốc gia khác.
Còn số sách cổ do Túc Khê đổi ra từ cửa hàng, lại là những quyển sách mà những học sĩ này đều chưa từng được nhìn thấy.
Nơi mà Lục Hoán mười tuổi muốn vào nhất chính là Thái Học Viện, nhưng đối với Lục Hoán năm mười lăm tuổi, sau khi đã đọc được nhiều sách vở mà nói, những thứ mà Thái Học Viện truyền dạy, đều không có gì hay đáng để được tán dương.
Ngày đầu tiên tên nhóc nhập học, lão phu nhân phái người đưa đến rất nhiều đồ, còn Túc Khê thì mua cho hắn một chiếc túi vải chắc chắn để làm cặp sách đi học từ cửa hàng.
Vị phụ huynh nghiêm túc là nàng nhìn thấy tên nhóc đi học ngày đầu tiên, còn hưng phấn hơn so với bản thân tên nhóc, ngay ngày hôm ấy cố ý về nhà thật sớm, hào hứng đưa tên nhóc đi học. Còn đưa cho hắn rất nhiều loại bút lông lớn nhỏ, các loại giấy Tuyên Thành, nghiên mực, cái nào cũng chuẩn bị một phần. Vô cùng hào phóng để trên bàn của tên nhóc.
Sáng sớm ngày hôm đó, mặt trời vừa ló dạng, Lục Hoán nhìn thấy những thứ này trên bàn, đôi mắt dường như cũng tỏa ra một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp.
Mặc dù rất có khả năng sẽ không dùng đến, nhưng hắn vẫn để những thứ này vào trong túi vải của mình, không hề ghét bỏ chút nào, dù sao, đó cũng là tâm ý của nàng.
Khi hắn vẫn là thứ tử trong phủ Ninh Vương suốt ngày bị bắt gánh nước làm việc nặng, không cẩn thận còn bị đánh bị vu oan, cũng muốn có một ngày có thể dựa vào chính sức mạnh của bản thân để bước ra khỏi vũng bùn này, bước vào cánh cửa lớn của Thái Học Viện.
Nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ đầy hàn ý, lạnh thấu xương, hận ý tối tăm, nghĩ rằng cho dù bản thân bước ra khỏi cửa lớn này của phủ Ninh Vương, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ gì, vẫn cứ một thân một mình, cô đơn không nơi dựa vào mà thôi.
Không có ai ủ rượu cho hắn, không có ai vui mừng cho hắn.