Chương 144
Khi đó hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, bên cạnh mình sẽ có thêm một người…
Cùng hắn đọc sách viết chữ mỗi đêm, nghe tiếng mưa rơi, bước cùng hắn từ phủ Ninh Vương vào hoàng cung và kinh thành, cùng đối mặt với vòng xoáy và sóng ngầm tiếp theo…
Cùng hắn thực hiện tâm nguyện khi hắn còn nhỏ, đó là tiến vào Thái Học Viện, cảm thấy kích động và vui mừng cho hắn, trước giờ đi học còn chuẩn bị sẵn giấy viết bút mực và túi vải để đựng sách —— nàng ngóng trông hắn, thậm chí còn vui vẻ hưng phấn hơn một chút so với bản thân hắn.
Trong lòng Lục Hoán giống như có nơi để về.
Hắn nhìn vào khoảng không trong phòng, mặt mũi trơn bóng, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi đã làm những chuyện này cho ta.”
Túc Khê bên ngoài màn hình vừa mới ăn xong cơm chiều, còn đang chờ tên nhóc thức dậy đến trường.
Nhìn thấy tên nhóc đeo túi vải, mặc vào cẩm y phượng bay đỏ thẫm của thư đồng cửu phẩm, khuôn mặt bánh bao và đôi mắt đen sẫm vô cùng đáng yêu, không đến trường, còn ở đây lẩm bẩm cái gì đó.
Nên vươn tay đẩy đẩy hắn, tỏ ý: Mau đi học thôi, sắp đến muộn rồi.
Lục Hoán bị sự xuất hiện đột ngột của nàng làm cho kinh ngạc, bởi vì gần đây nàng chỉ đến vào ban đêm. Mà hôm nay đột nhiên xuất hiện vào sáng sớm, không khỏi khiến hắn vui mừng khôn xiết.
“Hôm nay ngươi có thời gian rảnh sao?” Đỉnh đầu của tên nhóc trên màn hình hiện ra khung đối thoại.
Túc Khê kéo kéo tay phải của hắn.
Lục Hoán lập tức sáng tỏ, sáng sớm hôm nay nàng không rảnh, nhưng chắc là không muốn bỏ lỡ lần nhập học đầu tiên của mình, cho nên đặc biệt đến gặp hắn.
Trong lòng Lục Hoán xúc động, đôi mắt đen láy trong suốt nhìn vào hư không.
Hai ngày trước khi nhập học bởi vì thời tiết tốt, nên môn bắn cung đã được dạy, ở bên cạnh hồ Nghiên Thủy của Thái Học Viện, các hoàng tử, thế tử đứng thành một hàng, được kỵ xạ sư phụ yêu cầu bắn trúng một con cá đang bơi tung tăng trong hồ nước và một con chim đang bay trên bầu trời.
Lúc trước Lục Hoán ở trên núi Thu Yên đã nổi bật một lần, sau khi vào Thái Học Viện, làm thư đồng của Ngũ hoàng tử, nên cần tránh mũi nhọn, không cần quá nổi bật, hắn cố gắng duy trì số lần bắn trúng ít hơn các vị hoàng tử.
Nhưng mà, mặc dù ít hơn các vị hoàng tử, nhưng lại lợi hại hơn nhiều so với các thế tử này.
Ngũ hoàng tử có tính cách liều lĩnh tranh công, vô cùng hài lòng đối với hắn, càng cảm thấy hắn mạnh hơn nhiều so với thư đồng trói gà không chặt cả ngày làm chuyện không đâu của chính mình lúc trước, vì thế lại tiện tay thưởng cho Lục Hoán một ít đồ.
Lục Hoán thờ ơ nhận lấy phần thưởng.
Sau khi đợi các hoàng tử, thế tử tan học, hắn nhặt các mũi tên nằm rải rác trên mặt đất lên, tùy ý đi lên phía trước hai bước, tiện tay ném một cái, mấy mũi tên đó đã nằm gọn trong sọt đựng tên trong đình bên hồ Nghiên Thủy, vô cùng chính xác.
Thái tử đã qua độ tuổi đến học ở Thái Học Viện, mà có thái sư riêng đến dạy hắn, vì vậy Thái Học Viện này chỉ có vài vị hoàng tử khác, và một số các thế tử dòng chính của vương phủ, hầu phủ.
Các thế tử và các thư đồng đều nhao nhao nịnh bợ hoàng tử, mà trong lúc đó mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động.
Các thế lực trong kinh thành phân chia tương đối phức tạp, mặc dù những người còn đi học vẫn còn là thiếu niên, nhưng cũng đã có ít mưu trí.
Lúc trước, mặc dù hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú của phủ Ninh Vương cũng có tư cách để nhập học vào Thái Học Viện, nhưng hai huynh đệ chỉ có thể ở phía sau học đường dự thính, không được làm thư đồng, lại tranh không lại các thế tử khác, cho nên căn bản không có cơ hội để kết giao với mấy hoàng tử khác.
Hiện tại hai người một người thì chân bị què, một người thì mắc phong hàn đang điều dưỡng, cũng chưa thể đến trường, đang nằm trong phủ Ninh Vương hận Lục Hoán đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lục Văn Tú vốn dĩ cũng không thích đến Thái Học Viện, có thể cáo bệnh bao lâu thì cáo bệnh bấy lâu, nhưng hiện tại thấy Lục Hoán có thể tiến vào Thái Học Viện, hắn lại tức giận đến mức phải đập giường đứng dậy.
Đương nhiên, hiện tại hai huynh đệ này đã không còn là chuyện mà Lục Hoán phải để ý đến.
Hắn sửa sang lại túi vải, khi đi về phía cửa Thái Học, đột nhiên nghe thấy vài tiếng đập ở góc trong tháp chuông.
Hắn cảnh giác đi qua xem.
Túc Khê bên ngoài màn hình đang mở màn hình điện thoại, làm bài tập ở trước bàn, nghe thấy tiếng động này, cũng ngẩng đầu lên xem.
Chỉ thấy dẫn đầu là mấy tên thế tử, mang theo mấy tên thị vệ, đang đánh một thiếu niên ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên ở trong màn hình kia nhìn có vẻ trắng trẻo mập mạp, đánh đến mức quần áo cũng sắp rách toạc ra, thoạt nhìn lại vô cùng ấm ức, đầu tóc lộn xộn, mặt mũi bầm dập, khóc lóc cầu xin tha, bị mấy nhân vật gầy hơn hắn nhiều vây quanh tay đánh, chân đá.
Chuyện gì vậy? Đầu gấu của Thái Học Viện?