Chương 145
Trên giao diện của Túc Khê nhanh chóng hiện ra giới thiệu nhân vật.
Hóa ra kẻ đang bị đánh chính là con trai nhỏ của Thái úy, tên là Vân Tu Bàng.
“Vân Tu Bàng: con út của Thái úy. Ảnh hưởng: Tạm thời không. Mưu trí: Tạm thời không. Vũ lực: Tạm thời không. Bối cảnh quyền lợi: Tạm thời không.”
“Ở Yến quốc, Thái úy là chức quan văn phụ trách quản lý Xu Mật Võ Viện, là một đại quan nhất phẩm, nhưng ba tháng trước, Vân Thái úy không làm tròn trách nhiệm, phạm vào lỗi sai nặng, bị Hoàng đế phái đến Liễu Châu làm Thứ sử, chức quan này tạm thời vẫn còn trống. Mà cả nhà của Vân Thái úy vẫn ở lại trong kinh, hai đứa con trai của hắn đều thất thế, bị người khác bắt nạt.”
“Vân Tu Bàng có thể phát triển thành bạn của nhân vật chính, nếu tiến lên cứu giúp, sẽ mở ra nhiệm vụ phụ, xin hỏi muốn tiếp nhận nhiệm vụ phụ có thể lựa chọn này không?”
Chờ chút, tiểu Vân mập mạp này không có gì cả, giá trị vũ lực và mưu trí tất cả đều là không, nếu cứu hắn, ngoại trừ chọc phải đám thế tử kia, còn có thể có lợi ích gì?! Tự tìm phiền toái sao?!
Nhưng mà tiểu mập mạp này đột nhiên có tên, mà không phải là mấy tên A B C gì cả, khiến Túc Khê cảm thấy liệu hắn có thể là nhân vật mấu chốt hay không.
Hay là lén lút giúp một chút?
Nghĩ đến đây, nàng đẩy đẩy tay của tên nhóc.
Lục Hoán biết ‘hồn ma’ đang ở bên cạnh mình, hẳn cũng đã thấy một màn này, bèn đè thấp giọng nói hỏi: “Ngươi muốn ta cứu hắn?”
Túc Khê đụng vào tay trái của hắn.
Lục Hoán cũng không từ chối, mà nhanh chóng đi đến cửa vào của Thái Học Viện, thuận tay nhặt lên mấy viên đá trên mặt đất, sau đó ném đi.
Chỉ nghe thấy hai thị vệ của thế tử ở bên trong tháp chuông kêu to oa oa, đau đến mức chửi um lên, một lát sau ôm đầu lao ra.
Còn Lục Hoán dĩ nhiên là đã sải bước đi mất.
Đợi cứu xong tiểu tử kia, Lục Hoán đi đến phố xá.
Hắn dĩ nhiên cũng cảm thấy tiểu tử kia đáng thương, trước khi ‘hồn ma’ chưa bảo hắn cứu, hắn cũng có ý định giúp tên mập kia. Nhưng ‘hồn ma’ ở bên cạnh hắn đã nói trước, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, nói không nên lời…
Hắn cũng ý thức được mình cực kỳ ích kỷ —— nàng giúp đỡ hắn, thì cũng có thể giúp đỡ bất kì kẻ nào, nàng tốt như vậy, làm những chuyện này đều là đương nhiên.
Nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh ra ham muốn chiếm hữu, khiến hắn giống như cố ý gây sự, không muốn nàng nhìn về hướng người khác, không muốn nàng dành cho người khác bất kì ánh mắt và cảm xúc nào, cho dù chỉ là đồng cảm.
Những suy nghĩ này, Lục Hoán cũng cảm thấy xấu xí, hắn sợ khiến nàng căm ghét, không dám để lộ chút nào.
Nhưng mà nàng đã đi ra cùng mình, còn quấn quanh ở bên cạnh mình, điều này khiến ham muốn chiếm hữu ở trong lòng hắn giảm bớt được một chút.
Hắn tiếp tục đi về hướng phủ Ninh Vương.
Hôm nay Lục Hoán về muộn, cho nên lúc này trời đã tối, tửu lầu trên phố xá khai trương.
Hai tên thế tử trở về từ Thái Học Viện đang kề vai sát cánh đi về hướng thanh lâu, nhận ra hắn, lập tức cười hì hì chào hỏi: “Lục Hoán, thư đồng của Ngũ hoàng tử đúng không, muốn đi vào cùng bọn ta không?”
Lục Hoán ở Thái Học Viện cũng biết mấy người này, mặc dù không đến mức là bạn, nhưng cũng quen với tất cả các vị thế tử, quan to quý nhân trong kinh thành.
Hắn vừa định từ chối, nhưng lại nhận thấy ‘hồn ma’ ở bên cạnh hưng phấn mà nắm lấy tay áo của hắn!
Lục Hoán:...
Túc Khê bên ngoài màn hình đã buông bút xuống, ánh mắt phát sáng, nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu “Yên Hoa Tam Nguyệt” trên thanh lâu, mẹ ơi, cách một cái màn hình cũng có thể tưởng tượng ra bên trong có bao nhiêu mỹ nữ, nếu có thể đi vào trong đó, sau khi nạp tiền vào game vài phút, ngắm mỹ nữ ở chế độ full HD, ôi mẹ ơi, quả thật là đại tiệc của thị giác!
Nhưng mà, sao tên nhóc vẫn đứng im tại chỗ, không đi vào?
Nàng kéo kéo tay áo của tên nhóc, kéo đến mức cũng sắp bung chỉ rồi, tên nhóc vẫn cứ không nhúc nhích.
Mười lăm tuổi, ở cổ đại có lẽ đã có thể vào thanh lâu, cho dù không làm cái gì, đi vào mở mang thêm kiến thức không được sao?
Túc Khê nhịn không được tiếp tục kéo hắn.
Tên nhóc hơi cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào tay áo của mình, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn đi vào nhìn một chút sao?”
Túc Khê điên cuồng kéo tay trái của hắn, mau, dẫn ‘mẹ’ đi vào mở mang tầm mắt nào!
Tên nhóc lại mỉm cười, vô cùng quan tâm, vô cùng dịu dàng thấp giọng nói: “Ta không tiện đi vào, nếu ngươi muốn đi, cứ bay vào, ta chờ ngươi ở ngoài, đi ra trong vòng một nén nhang là được.”
Khung đối thoại này hiện ra, Túc Khê vừa định buông tay áo của hắn, tự mình cắt hình ảnh vào trong đó xem bên trong có những mỹ nữ nào.
Nhưng vào lúc này, những bong bóng màu trắng bật ra trên màn hình và liên tục spam màn hình của nàng.
“Ngươi dám.”
“Ngươi dám.”
“Ngươi dám!”
Túc Khê: “...”
Trên màn hình tràn đầy hai chữ to như vậy, làm tay của Túc Khê cũng phải run lên, ý nghĩ muốn vào thanh lâu của nàng lập tức bị dọa bay mất tiêu luôn.