Chương 150
Nàng chờ tên nhóc tan học, mở ô giấy dầu về Sài Viện, vội vàng bày giấy và mực bút lên bàn, sau đó kéo tay áo tên nhóc, ra hiệu hỏi lúc ở Thái Học Viện hắn nói có cách, là cách gì? Mau mau nói cho nàng nghe.
Lục Hoán viết trên trang giấy mấy chữ “Thượng quan”, “Liễu Châu”, “Vân Châu”, nói với bên cạnh: “Ngươi có biết mấy ngày trước Thượng quan học sĩ vẫn chưa nhậm chức ở Thái Học Viện, phải đi làm gì?”
Túc Khê không biết, nàng định mở hệ thống ra kiểm tra thử, nhưng lại thấy tên nhóc tiếp tục nói: “Hắn vốn có xuất thân là Chủ sự Công bộ, ba tháng trước, hoàng thượng muốn ngắm tuyết Vân Châu, ra lệnh cho hắn đến Vân Châu giám sát việc xây dựng hành cung.”
“Bản thân Vân Châu chính là vùng đất tuyết phủ quanh năm, nếu muốn xây dựng hành cung, không mất tới ba tháng. Mà khi hắn quay về kinh thành, sai người tặng một ít đặc sản Vân Châu đến phủ Ninh Vương, đưa cho Ninh Vương phu nhân.”
Đầu Túc Khê đầy mờ mịt, không biết chuyện này có liên quan gì, nhưng vẫn tiếp tục nghe tên nhóc trên màn hình phân tích.
Khung đối thoại của tên nhóc tiếp tục hiện ra, hắn nói: “Hắn xây dựng hành cung, bản thân chính là một việc lớn, sẽ có thưởng trên triều đình, sau một thời gian còn có thể xin thăng quan tiến chức, nếu khi hắn trở về khoác lác một ít, tặng một ít trang sức châu báu quý giá tới, như vậy ngược lại còn phù hợp với phong cách của nhà mẹ đẻ Ninh Vương phu nhân. Nhưng thứ hắn tặng lại chính là một sọt nấm đặc sản Vân Châu.”
Túc Khê hiểu, sự việc khác thường, tất sẽ có lí do ẩn trong đó.
Tên nhóc đưa ra kết luận, nói: “Chỉ có một nguyên nhân, chắc chắn hắn đã tham ô từ công trình hành cung Vân Châu, thu được tiền của, cho nên lúc này mới không muốn làm việc huênh hoang. Tuy không biết tham ô nhiều hay ít, không biết số lượng lớn hay nhỏ, nhưng phe Thượng quan chắc chắn không sạch sẽ.”
Thế nhưng, Túc Khê nghĩ thầm, mặc dù có suy đoán này, nhưng làm sao dựa vào chuyện này, giết chết phe Thượng quan trên triều chứ.
Dường như đoán ra nghi ngờ trong lòng nàng, tên nhóc lại nói: “Việc này đương nhiên không thể dựa vào tay ta, nhưng nếu ta báo cho Ngũ hoàng tử, với bản tính thích giành công của Ngũ hoàng tử, chắc chắn sẽ lập tức báo cho hoàng thượng kiểm tra. Nếu ta báo cho Nhị hoàng tử, với tính cách vòng vèo của Nhị hoàng tử, chuyện này chắc chắn sẽ kéo dài hơn mấy tháng. Như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ khiến người khác biết ta là người đầu tiên nghi ngờ phủ Thượng quan. Chúng ta phải mượn tay một người đang rất cần lập công lớn để vươn mình. Nhanh chóng, tàn nhẫn, chính xác.”
Túc Khê nghĩ thầm, tên nhóc vừa mới ở bên các hoàng tử được mấy ngày, mà đã hiểu rõ tính cách của các vị hoàng tử.
Mà quả thực chuyện này không thể liên quan gì tới tên nhóc, nhất định phải có một người phát hiện ra chuyện này.
Tên nhóc lại chỉ lên hai chữ “Liễu Châu” trên trang giấy, mỉm cười với khoảng không bên cạnh.
Hắn nói: “Liễu Châu rất gần Vân Châu, Thái úy bị giáng chức vài ngày trước đã bị giáng xuống làm Thứ sử Liễu Châu. Nếu như hắn bắt đầu nghi ngờ việc này, chắc chắn sẽ điều tra, tới Vân Châu, đi đi về về chỉ có hai ngày, trong vòng ba ngày, việc này có thể có kết quả.”
“Nhưng Vân Thái úy chắc chắn sẽ không đi tới Vân Châu mà không có lý do, vả lại nếu tùy tiện gửi thư báo, với tính cách nghi ngờ của hắn, cũng sẽ không tin tưởng. Vẫn cần một cách để hắn đi tới Vân Châu.”
“So với hắn, con trai của hắn Vân Tu Bàng trái lại không có đầu óc, nếu gửi một phong thư, dụ Vân Tu Bàng tới Vân Châu Trước, sau đó để cho Vân Thái úy biết con mình đến Vân Châu, chắc chắn hắn sẽ đến đón người.”
“Đến lúc đó, chỉ cần làm cho hành cung hơi đổ sụp, sẽ có thể khiến cho hắn tự phát hiện việc này.”
“Một khi hắn đã phát hiện ra việc này, vì phần công lao này, vì phục chức, chắc chắn sẽ ra roi thúc ngựa quay về kinh bẩm báo việc này. Nếu không để lộ sơ hở, đến lúc đó Vân Thái úy được phục hồi chức quan như cũ, Thượng quan học sĩ sẽ bị giáng chức.”
“Đợi Vân Thái úy phục hồi chức quan, hắn sẽ nghĩ lại, có lẽ lúc này mới bắt đầu nghi ngờ vì sao Vân Tu Bàng lại bị một phong thư giả mạo hắn gọi tới Vân Châu. Nhưng khi đó hắn đã có lợi ích từ ta, mặc dù hắn đã biết chúng ta gây nên, cũng sẽ không sao.”
Ánh mắt Túc Khê sáng lên khi nghe được, nhưng nàng biết, tên nhóc lựa chọn Vân thái úy, chắc chắn không phải chỉ để một mũi tên trúng hai đích!
Chắn chắn còn có nguyên nhân khác!
Quả nhiên, lại nghe tên nhóc nói: “Ngoài ra, Vân Thái úy là quan viên nhất phẩm của Xu Mật Võ Viện, giữ chức Chưởng quản Binh bộ, hắn có thể tìm ra cả trăm lý do, bổ nhiệm ta vào vị trí còn trống trong Viên ngoại lang Binh bộ. Đến lúc đó hắn được khôi phục chức quan, chúng ta cũng đạt được điều chúng ta muốn, chẳng phải vẹn cả đôi bên sao?”