Chương 149
Mười lăm năm qua Lục Hoán đã dầm mưa rất nhiều, nói ra thì hơi vô lý và nực cười, nhưng lần dầm mưa hôm nay, lại khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ.
Hắn cảm thấy “hồn ma” vẫn ở bên cạnh, nhưng dường như vì hắn bị ức hiếp, mà cảm thấy buồn bã, thậm chí còn không kéo tay hắn nữa. Hắn liền nói khẽ: “Ngươi yên tâm, ta đã có cách, khi trở về sẽ nói với ngươi.”
Có cách cái rắm, Túc Khê ở ngoài màn hình chuyển giao diện vào bên trong Quảng Nghiệp Đường, nhìn thấy lão già Thượng quan học sĩ kia còn đứng nghiêm trang trên bục giảng dạy lễ nghi đạo lý, chỉ cảm thấy trong bụng như có lửa đốt, mặc kệ tên nhóc có cách nào, trước hết nàng phải dạy dỗ lão già này một chút.
Thượng quan học sĩ đang định giảng nội dung của phần tiếp theo, bỗng nhiên chân mày giật giật, cảm giác có cái gì đó kêu “cọt kẹt” trên đầu.
Hắn ngẩng đầu theo bản năng, đôi mắt lập tức co rút, chỉ thấy mái ngói trên đầu không biết là do bị mưa lớn mấy ngày liên tiếp ép xuống lung lay gần đổ hay sao, tóm lại thật trùng hợp, thanh xà nhà trên đầu hắn đột nhiên không chịu nổi sức nặng của mái ngói.
“Ầm” miếng ngói kêu răng rắc rồi đột nhiên rơi xuống, hắn bị dọa gần chết, kêu to một tiếng rồi tránh sang bên cạnh, nhưng bị vấp ngã, không tránh kịp, đầu đập xuống sưng vù lên.
Sau khi mái ngói rơi xuống, mưa lớn bên ngoài lập tức ùn ùn kéo xuống, trong phút chốc vừa đổ hết bụi mái ngói trên người hắn, vừa xối ướt sũng người hắn.
Hắn suýt nữa thì ngất xỉu.
Lúc này, những thế thử trong Quảng Nghiệp Đường đang buồn ngủ cuối cùng cũng không ngủ được, trợn mắt há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có người vội vàng kêu lên: “Mau gọi thái y! Thược quan học sĩ ngất rồi!”
Trong Quảng Nghiệp Đường rối tinh rối mù, Lục Hoán vẫn đứng bên ngoài, mặc dù không đi vào, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn cố gắng kìm nén vẻ mặt muốn cười của mình, nhưng vẫn không nhịn được, vì vậy trong đôi mắt vẫn tràn ngập vui vẻ.
Bản thân hắn đã quen với những việc bị làm khó dễ này từ lâu, cũng chưa cảm thấy nhục nhã, mà chỉ âm thầm nghĩ những cách khác, loại bỏ tai họa về sau.
Nhưng dường như lần nào nàng cũng vô cùng đau lòng cho hắn, đặc biệt phẫn nộ thay hắn, lập tức đã muốn trả thù cho hắn.
Giờ nghĩ lại, chuyện trước đây hai người hầu trong phủ Ninh Vương nói phòng bếp bị ma ám, chuyện Lục Văn Tú không hiểu sao lại đẩy lão phu nhân xuống suối, e là cũng đều do nàng dạy dỗ những người đó thay hắn.
Trong lòng Lục Hoán cảm thấy có chút ấm áp, không kìm được hỏi khẽ: “Ngươi ở bên trái ta, hay là bên phải?”
Túc Khê ở bên ngoài màn hình xử lý xong lão già ức hiếp tên nhóc, mới chuyển màn hình ra ngoài Quảng Nghiệp Đường, thấy tên nhóc hỏi mình như vậy, nàng liền tùy tiện kéo tay áo trái của tên nhóc.
Sau đó thấy tên nhóc đổi phiến lá lớn kia từ tay phải sang tay trái, giống như hai người đang thực sự cùng đứng dưới chiếc ô.
Nàng: “….”
Tên nhóc đáng thương, nàng không hề ở dưới ô.
Tên nhóc nhìn sang bên trái, giống như đang chăm chú nhìn người không tồn tại trong không trung.
Nhưng tự nhiên lại cảm thấy quá gần, vành tai hắn dần dần ửng đỏ.
Vì thế hắn cố kiềm chế biểu cảm, chân lặng lẽ dịch chuyển, đứng sang phải một chút. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng làm cho góc nghiêng của mình đẹp trai hơn.
Túc Khê: “….”
Cứ như vậy, tên nhóc không cẩn thận có một bên tay áo dầm trong mưa, nhưng hắn cũng không để ý.
Trong lòng Túc Khê có hơi buồn rầu, có một lần hỏi đáp trước đây, nàng không cẩn thận đánh lừa tên nhóc, khiến hắn nghĩ mình là một con ma.
Ban đầu Túc Khê cũng cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao mình thật sự vẫn ở bên cạnh hắn, trong hay ngoài màn hình, cũng không khác gì “hồn ma”.
Nhưng cho tới gần đây, Túc Khê lặng lẽ phát hiện, tên nhóc bắt đầu đọc một ít bộ sách “bói toán hỏi thần”, dường như là muốn tìm cách mượn cơ thể cho nàng….
Khi Túc Khê nhìn thấy, lập tức hoảng sợ.
Hiện tại hắn vui vẻ, là vì trong lòng có việc được gửi gắm, nghĩ tới một ngày có thể khiến nàng xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng một khi, có một ngày hắn phát hiện chuyện này căn bản không thể, phải chăng tất cả khát vọng của hắn đều tan vỡ?
Túc Khê hơi bất an, nhưng trước tiên cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Thượng quan học sĩ này và Ninh vương phi thông đồng với nhau, chỉ sợ sẽ không bỏ qua như vật, mà nhiệm vụ thứ bảy là tên nhóc phải nhận được sự khen ngợi của Trấn Viễn tướng quân cũng tạm thời chưa có manh mối gì, còn rất nhiều chuyện cấp bách đang đợi giải quyết.