Chương 148
Giờ học này cực kì nhàm chán, ngoại trừ Nhị hoàng tử vẫn luôn trầm ổn theo khuôn phép, và những thế tử phải đi học, thì Tam hoàng tử ham chơi bừa bãi và Ngũ hoàng tử tự cao luôn bỏ qua môn học này.
Mặc dù Ngũ hoàng tử không tới, nhưng Lục Hoán là thư đồng của Ngũ hoàng tử phải đến, ghi chép bài học lại, sau đó đưa cho Ngũ hoàng tử.
Những thế tử và con trai quan lại đến lớp cũng đã ngủ ngon, dù sao Lục Hoán ở phủ Ninh Vương vẫn ghi chép.
Mấy ngày này, mấy vị học sĩ ở Thái Học Viện đều rất thích thư đồng này của Ngũ hoàng tử, người này thông minh chăm chỉ, bất kể cái gì cũng trả lời trôi chảy.
Nhưng tình hình hôm nay dường như hơi khác.
Những thế tử đang ngủ ngon bỗng nhiên nghe thấy trên bục giảng đập mạnh một cái, sắc mặt Thượng quan học sĩ giảng dạy lễ nghi tái mét, nói: “Lục Hoán, ngươi đi ra ngoài đứng cho ta!”
Túc Khê đang làm bài tập ngoài màn hình cũng hoảng sợ, xảy ra chuyện gì?
Nàng kéo tay áo tên nhóc.
Mắt Lục Hoán rũ xuống, nhìn về tay áo trái của mình, tỏ ý không sao.
Mắt hắn ngước lên, nhìn về phía vị Thượng quan học sĩ trên bục giảng, đôi mắt tối đen có hơi lạnh lẽo, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không phản bác, lập tức đi ra ngoài Quảng Nghiệp Đường.
Bên ngoài vẫn còn mưa lớn!
Những thế tử không biết chuyện gì đột nhiên xảy ra, có một người bên cạnh chưa ngủ rỉ tai thì thầm: “Thượng quan học sĩ vừa rồi nói rằng Lục Hoán nộp một tờ giấy trắng lên, cho nên giận tím mặt, phạt hắn ra ngoài dầm mưa.”
“Chuyện này sao có thể, ta và ngươi đều nộp giấy trắng, nhưng Lục Hoán không thể nộp giấy trắng. Nếu hắn trả lời, bài thi chắc chắn phải hoàn mỹ không chút thiếu sót.”
Tên khác kì lạ lẩm bẩm: “Hai vị thế tử của phủ Ninh Vương trước đây học cùng chúng ta tại Thái Học Viện, một tên bình thường một tên ngu xuẩn, tam đệ của bọn họ tuy là thứ tử, nhưng thông minh hơn người, có lẽ tất cả trí thông minh của phủ Ninh Vương đều ở trên người thứ tử này.”
Một tên ngồi ở phía sau, dường như đầu óc xoay chuyển nhanh hơn, vươn dài cổ ra phía hai người đằng trước, thấp giọng nói: “Các ngươi không biết à, Thượng quan học sĩ là cha của Ninh vương phi đó.”
“Ồ.” Lúc này hai người ngồi đằng trước mới phản ứng lại.
Thì ra là chuyện trong nhà.
Chẳng trách hôm nay khi Thượng quan học sĩ vừa đi vào đã nhìn chằm chằm vào Lục Hoán ngồi phía sau, ánh mắt giống như hận không thể lột sạch hắn.
Tuy gần đây những thế tử chép bài tập của Lục Hoán vô cùng vui sướng, nhưng đối với chuyện này, cũng khó mà nói. Ai bảo bản thân Lục Hoán không đầu thai tốt, đầu thai thành thứ tử?
Ôi. Nhìn lại ra ngoài, thấy Lục Hoán bị đuổi ra ngoài lẻ loi một mình, hai người lần trước gọi hắn đi lầu xanh cũng có hơi không đành lòng.
Mái hiên bên ngoài Quảng Nghiệp Đường cực kì hẹp, dù đứng thế nào cũng bị ướt nửa người.
Nhưng lúc này lại không có hạt mưa nào rơi xuống người Lục Hoán.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy không hiểu sao xuất hiện một phiến lá cây to lớn trên đầu, giống như một chiếc ô, treo trên mái hiên, vừa khéo che chắn hết mưa trên đầu hắn.
Hạt mưa chảy xuống từ lá cây to lớn, kết thành sợi ngọc trai.
Trong lòng Lục Hoán sinh ra cảm giác ấm áp vững chắc.
Hắn nhận lấy lá cây khổng lồ, đè thấp giọng giải thích với khoảng không: “Hai ngày trước Ninh vương phi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, mà vị Thượng quan học sĩ này chính là cha của nàng. Ngươi không cần nâng lá đây, sẽ mỏi tay, cũng không cần phải dầm mưa, quay vào đi.”
Ninh Vương phu nhân vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi đối với chuyện Lục Hoán được lão phu nhân coi trọng, muốn tìm cơ hội trả thù, nàng tạm thời chưa tìm ra cách chĩa mũi nhọn vào Lục Hoán, nên mới để cha của nàng làm.
Túc Khê nắm lấy tay trái của tên nhóc, ra hiệu, ừ, đã biết, còn mình thì ngồi xổm dưới lá cây.
Nhưng trong lòng nàng hơi buồn bực, tên nhóc ngoan như vậy, sao luôn có người phải nghĩ cách ức hiếp hắn. Nếu hôm nay không đúng lúc mình vừa làm bài tập vừa đăng nhập, chắc chắn tên nhóc lại phải dầm mưa.
Nàng hơi đau lòng, nhưng nhìn dưới mái hiên, đầu tên nhóc hơi ngửa lên, nhìn mưa to như trút nước, nhưng dường như gương mặt bánh bao không hề có vẻ ấm ức, mà thong thả và yên bình.