Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147 - Chương 147

Chương 147 - Chương 147
Chương 147 - Chương 147

Chương 147

Vỗn dĩ những cuốn sách hắn dậy đọc vào sáng sớm là giấu nàng, bởi vì tất cả đều là một ít sách nói về phương pháp “hồn ma” gửi thân.

Trước khi tìm được, Lục Hoán không muốn nói cho nàng trước, đợi đến khi tìm được cách, sẽ cho nàng… một niềm vui bất ngờ.

Hiển nhiên Túc Khê không biết nhân vật trong game đã nghĩ đến lâu dài như vậy, lúc rảnh rỗi bài vở, nàng vẫn đang tự hỏi làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy là đạt được sự khen ngợi và ủng hộ của Trấn Viễn tướng quân.

Tranh thủ lúc tên nhóc luyện võ, nàng dạo qua phố xá ngoài hoàng cung một vòng, nhìn xem có thể tìm được bước đột phá nào không.

Mà đúng lúc này, đột nhiên thấy trên bảng thông báo trên đường dài gần đây, một đám nhân vật nhỏ xíu đang vây quanh, thảo luận sôi nổi những lời được dán trên bảng cáo thị.

Túc Khê lợi dụng ưu thế chơi trò chơi, trực tiếp phóng to bảng cáo thị lên, lập tức thấy rõ ràng trên đó viết gì.

Thì ra biên giới phía Bắc do thiên tai sương giá và nạn hạn hán mà sinh ra bạo loạn, nước láng giềng lại như hổ rình mồi, binh lực Yến quốc không đủ, phủ Trấn Viễn tướng quân đang phụng mệnh chiêu mộ binh lính. Chiêu mộ binh lính là một lời cảnh cáo nước láng giềng, cũng thực sự là vì chuẩn bị đi trấn áp.

Kêu gọi binh lính vào quân đội, hiển nhiên cũng chỉ là một tên lính nhỏ bé, hoàn toàn không đến gần được Trấn Viễn tướng quân.

Tên nhóc đã không còn là thứ tử của phủ Ninh Vương ngày xưa, hiện tại tốt xấu gì cũng là một thư đồng cửu phẩm theo Ngũ hoàng tử, chắc chắn không cần phải tiến vào quân doanh thông qua con đường này.

Nhưng Túc Khê vẫn thừa dịp những nhân vật hoạt hình nhỏ vây quanh bên kia không chú ý, xé tờ cáo thị ra, vuốt màn hình đến trong phòng tên nhóc, vội vã đập tờ cáo thị một cái “bịch” xuống bàn cho hắn xem.

Tên nhóc dừng bút lông đang viết phê bình chú giải lại, nhìn qua, nói: “Sau giờ học hôm qua, ta cũng nghe thấy tin tức phủ Trấn Viễn tướng quân chiêu mộ binh lính, gần đây thiên tai ở biên giới phía Bắc xảy ra liên tiếp, ta nghĩ, nếu muốn tạo dựng sự nghiệp, quả thực là nên tiến đến, đây là cách nhanh nhất để có chỗ đứng trong triều đình. Nhưng mà, cách tiến vào doanh trại quân đội thông qua chiêu mộ binh lính không thích hợp, đi đường vòng quá xa.”

Túc Khê và hắn nghĩ giống nhau.

Túc Khê có hơi đau đầu, căn bản nhiệm vụ này không có cách nào để thực hiện.

Lại chợt nghe thấy tên nhóc nói: “Nhưng mà, mấy ngày trước ta nghe nói ở Viên ngoại lang Binh bộ còn một chức vị trống, chức vị này là tòng ngũ phẩm, trái lại vô cùng thích hợp. Nhưng ấn tượng của Trấn Viễn tướng quân và Binh bộ Thượng thư đối với phủ Ninh Vương cũng không tốt lắm, nếu như không có người tiến cử, muốn vào Binh bộ, rất khó khăn.”

Túc Khê không ngờ tới tên nhóc vào Thái Học Viện mười ngày qua, vốn không nhàn rỗi, đã thông qua những thế tử trong Thái Học Viện, thăm dò tổng thể về quan hệ của các quan viên triều đình rồi.

Nàng không nhịn được rất khâm phục, đỡ lo lắng hẳn, vậy mình còn phải giúp đỡ gì nữa?

“Ngươi không cần lo lắng, ta đã có cách.” Lục Hoán nhìn vào khoảng không trống rỗng, trong mắt mang theo ý cười nhẹ, “Ngươi chỉ cần cùng ---”

Dường như nhận ra chữ “cùng” quá dịu dàng quyến luyến, đột nhiên vành tai thiếu niên ửng đỏ, âm thanh cũng im bặt.

Hắn thay ngôn từ, nói: “Ở bên cạnh ta là được.”

Tuy Túc Khê còn chưa biết hắn có cách gì, nhưng sự kiện miếu Vĩnh An kia, mình cũng chỉ là phụ giúp bên cạnh, chuyện chính đều là tự tên nhóc hoàn thành.

Cho nên Túc Khê rất tin tưởng tên nhóc.

Nàng nhìn bộ dáng đã tính toán trước sự việc của tên nhóc như vậy, niềm tự hào của “người mẹ già” lập tức bừng lên, trong lòng đột nhiên cũng dấy lên tiếng trống trận.

Con trai, nhanh chóng bắt đầu sự nghiệp!

….

Mưa lớn liên tiếp mấy ngày trong kinh thành, nhà kính trong nông trang bắt đầu phát huy tác dụng, những loại cây nông nghiệp được gieo trồng bắt đầu nảy mầm nhanh chóng.

Mà Túc Khê luôn luôn chuyển giao diện qua, tiện tay giúp lật lật đất, đổi một ít phân bón hiệu quả 100% và những thứ khác từ trong cửa hàng ném vào.

Ngày nào người qua đường C cũng sửng sốt, tự hỏi vì sao cây nông nghiệp trồng trong nhà kính lại sinh trưởng đáng kinh ngạc hơn những cây trồng tại nông trang, vì vậy lại phải xin Lục Hoán chi thêm một ít tiền, tăng số lượng mười ba công nhân được thuê thành hai mươi sáu.

Nông trang đang hoạt động tốt, còn về phía Lưu Hoán, bởi vì mưa lớn, không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa bắn cung, môn học do Thái Học Viện dạy cũng được điều chỉnh, những gì được học ngày này chính là lễ nghi cung đình.

Bình Luận (0)
Comment