Chương 186
Lúc này những lời này còn chưa truyền tới bên tai Hoàng Thượng, Nhưng phần lớn quan chức trong kinh thành đều đã nghe nói việc này, lại có điểm tương tự với thần y mùa đông năm ngoái ở miếu Vĩnh An cứu mấy ngàn người dân nhưng không lộ diện, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng hai chuyện này với nhau.
Nhưng mấy tháng này cậu nhóc bận rộn với những chuyện này, mục đích khẳng định không chỉ dừng lại tại đó.
Giá cả lương thực trên khắp Yến quốc tăng vọt, tình hình là tất cả sản lượng của các nông trang trồng cây nông nghiệp đều rất kém, sản lượng nông trang của hắn và Túc Khê vẫn không thay đổi, thậm chí ghi chép sản lượng cao nhất trên mẫu đất so với năm rồi càng cao hơn---
Tự nhiên sẽ gây nên sự chú ý với một số người.
Nhà giàu nhất kinh thành, Trọng Cam Bình và một số phú thương khác trong kinh thành đều muốn nghĩ cách thăm dò, thậm chí còn có người mang ý đồ xấu lén lút lẻn vào nông trang ngoài thành, muốn biết rõ nguyên lý hoạt động của lều chống rét và nhà kính là gì.
Nhưng bản vẽ chỉ có ở chỗ của Túc Khê và Lục Hoán, những phú thương này mặc dù đã tìm được thợ mộc có tay nghề vô cùng khéo léo, cũng không cách nào nhận biết đèn dầu trong đó từ lâu đã đông lại thành bột phấn và độ dày của giấy dai, khống chế lượng vật liệu gỗ vân vân, không làm được sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Nói cách khác lều chống rét và nhà kính, hai thứ này tiên tiến hơn so với những thứ ở triều đại Yến quốc, sự tiện lợi mang đến cho thu hoạch trồng trọt rất lớn. Lại tương đương với một kỹ thuật độc quyền, chỉ có Túc Khê và cậu nhóc nơi này có.
Nhưng nếu muốn mở rộng quy mô nông trang hơn nữa, tiến hành đo lường sản lượng, nuôi sống càng nhiều người dân, thì cần càng nhiều nhân lực ngoại lực.
Vì vậy, cậu nhóc dự định thu hút trợ thủ.
Hắn vừa nói Túc Khê cũng hiểu, thực ra là muốn dùng nông trang nhà kính và lều chống rét đang nắm giữ tạo thành mắc xích, đồng thời sẽ tìm một người uy tín để hợp tác.
Ứng cử viên được cậu nhóc cân nhắc là Trọng Cam Bình.
Trọng Cam Bình là người tay trắng dựng nghiệp, từ ngày tiếp xúc đó nhìn ra được cũng không phải là người giả dối gian hoạt gì. Huống hồ, sau chuyện ở miếu Vĩnh An, con của hắn được cậu nhóc cứu, cậu nhóc có thể coi là ân nhân cứu mạng của cả nhà hắn, hắn chắc là sẽ không lấy oán trả ơn. Bởi vì người này vẫn có thể tin tưởng.
Túc Khê lập tức lôi kéo tay áo trái của cậu nhóc ra hiệu bản thân tán thành cả hai tay.
Ánh mắt nhìn người của cậu nhóc rất chuẩn, quyết sách xưa nay cũng chưa bao giờ mắc sai lầm. Túc Khê rất yên tâm về hắn, ngoài ra, trong hệ thống Trọng Cam Bình ở cột “kết giao anh hùng”, cũng là hoàn toàn thực lòng thực dạ quy thuận cậu nhóc, càng nói rõ sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thực ra một năm trở lại đây, cậu nhóc trưởng thành rất nhanh, Túc Khê “nuôi” cậu nhóc, càng về sau càng không giúp được gì cho cậu nhóc.
Tất cả mọi vấn đề cậu nhóc đều có thể tự mình quyết định.
Mặc dù như thế, cậu nhóc mỗi khi có vấn đề, vẫn muốn thương lượng với nàng, đại khái là muốn xác nhận nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Túc Khê nghĩ tới đây, nhìn cậu nhóc đứng dưới mái hiên, gầy gò đi rất nhiều, trong lòng một tia ấm áp chảy qua, không nhịn được lại đưa tay, nhéo mặt bánh bao của cậu nhóc.
Mặt bánh bao đã gầy đi rất nhiều, Túc Khê oán hận trong lòng.
Cậu nhóc lập tức sửng sốt một chút, một lúc lâu mới phản ứng lại, xoa xoa mặt, lỗ tai ửng hồng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn dường như thực sự nhịn không được, nhìn vào hư không, nói từng chữ một: “Ta sắp tròn mười sáu tuổi rồi, không còn là đứa trẻ con, ngươi---”
Hắn dường như có chút cáu giận, lại có chút bất đắc dĩ, khẽ cắn răng, nói: “Ngươi đừng đối xử với ta như đứa trẻ con nữa.”
Thấy hắn chống tay lên khuôn mặt bánh bao, nói ra câu nói như thế này, Túc Khê ngoài màn hình không nhịn được phình bụng cười to.
Nhưng cậu nhóc trong màn hình hình như nhận ra được hắn đang chọc nàng cười, nhíu mày nhìn vào hư không, không nói gì.
Hắn mím mím môi, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh, chiếu rọi rõ ràng ánh nến đã tắt dưới mái hiên, dâng lên sự phức tạp, buồn bã, bướng bỉnh, tâm ý khó tả.
...
Lúc trước cậu nhóc tránh quả tú cầu trên phố, lỡ mất nhiệm vụ phụ. Nhưng điều khiến Túc Khê mừng rỡ không thôi chính là, sau khi thu hoạch vụ thu, Vạn Tam Tiền lại chủ động tìm đến cửa.
Vạn Tam Tiền không giống trong tưởng tượng của Túc Khê lắm, hắn vậy mà lại có vóc người hơi gầy. Nhưng, cho dù vóc người nhỏ gầy, biểu hiện trên mặt vừa nhìn là biết cũng rất khôn khéo.
Hắn tìm tới cửa, tất nhiên là vì chuyện lều chống rét và nhà kính.
Cậu nhóc mỗi lần đi nông trang, hành tung đều rất bí mật, đến nay kinh thành, thậm chí Phong Châu Tam Châu tin đồn nổi lên bốn phía, đều biết có vị phú thương cứu người giúp đời, nhưng cũng không biết vị phú thương này thân phận thực sự ra sao.