Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189 - Chương 189

Chương 189 - Chương 189
Chương 189 - Chương 189

Chương 189

Chức Kỵ Đô Úy, tòng tứ phẩm, quản lí Vũ Lâm Kị, quan phục màu đỏ thẫm, hoa văn thêu sư tử, Túc Khê nhìn cũng rất thích, cho đến bây giờ, cậu nhóc đã tích góp được ba bộ quan phục, nàng thấy rất có cảm giác thành công.

Tối hôm nay cậu nhóc vốn phải ở Phủ Trấn Viễn tướng dự yến tiệc, nhưng không biết tại sao, giữa đường lại trở về, người của Phủ Trấn Viễn tướng quân đi theo phía sau, như là mới vừa bẩm báo cho hắn chuyện gì, khiến hắn kích động đến cực điểm.

Hắn cũng không xác định được Túc Khê có ở đây hay không, nhưng vẫn xông về từ Phủ tướng quân.

Túc Khê không biết có chuyện gì đã xảy ra mà cậu nhóc vui vẻ như vậy, lông mày đuôi mắt đều sáng lên rất vui vẻ, mơ hồ để lộ ra dáng vẻ mừng rỡ như điên--- mấy tháng nay hắn bận bịu ngày đêm, gầy đi rất nhiều, hình như chính là vì thời khắc này.

Là bởi vì được thăng chức sao?

Trong lòng Túc Khê có chút buồn cười, nàng cho rằng cậu nhóc được thăng quan phát tài nên bình tĩnh mới đúng.

Cậu nhóc từ Sài Viện của Phủ Ninh Vương từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, rất khó khăn, nàng mỗi lần đều vui mừng cho cậu nhóc, ngược lại bản thân cậu nhóc, đều là dáng vẻ vinh nhục cũng không tỏ thái độ gì.

Ngày hôm nay đúng là trái ngược, nhìn hắn thăng quan giống như là nhìn hắn lại một lần thi đạt được thành tích tốt, đã quen rồi, nhưng bản thân hắn lại bước nhanh như bay, như là đang muốn chạy lên cung trăng luôn vậy.

Túc Khê nhìn thấy hắn đi vào đã đóng cửa lại, ngăn thị vệ ở bên ngoài, thì biết hắn hẳn là đang tìm mình.

Bèn nhét cánh hoa lê vào trong tay hắn.

Thiếu niên mười sáu tuổi xuyên qua phố xá, lao nhanh trở về, cái trán trắng nõn còn phủ một lớp mồ hôi mỏng manh.

Hắn thở hồng hộc cúi đầu ngắm nhìn quả lê trắng như tuyết trong tay, khóe miệng không tự giác hiện lên ý cười.

Lập tức, hắn nhìn vào hư không, trong đôi mắt lóng lánh mừng như điên, giống như là vui vẻ sắp điên mất rồi.

Mà ở trong mắt của Túc Khê, trên khuôn mặt bánh bao của cậu nhóc trước nay chưa từng kích động như vậy, đỉnh đầu đã hiện lên vài mặt trời nhỏ--- cuối cùng là làm sao vậy?

Túc Khê bị sự kích động và hưng phấn của hắn lan tỏa, không nhịn được cũng mặt mày hớn hở, kéo tóc của hắn, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó nghe cậu nhóc đang cật lực kiềm chế sự vui mừng, hít thở sâu một hồi, nói với nàng: “Ta tìm được người có thể giúp ngươi gửi hồn rồi!”

Dường như là quá mức kích động, giọng nói của hắn đang run lên.

Trong đôi mắt của hắn toàn bộ đều là sự mong đợi: “Chúng ta tối nay đi gặp người kia, được không?”

Túc Khê:...

Hô hấp của nàng tắc nghẽn một giây.

Nàng tuyệt đối không ngờ mấy tháng nay, hắn gà gáy đã dậy, hết ngày dài lại đêm thâu, thậm chí cơm cũng không kịp ăn, gầy gò thành như vậy, viền mắt đỏ lên, hóa ra, là vì chuyện này.

Nàng gần đây thấy cậu nhóc không nghiên cứu sách vở vấn hồn nữa, còn tưởng rằng cậu nhóc cuối cùng đã từ bỏ, trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hóa ra là---

Chấp niệm của cậu nhóc, còn nặng hơn so với tưởng tượng của nàng.

Túc Khê nhìn cậu nhóc như vậy.

Nàng thấy đôi mắt tràn ngập khát vọng và mong chờ của cậu nhóc, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tim bỗng nhiên nhảy lên cao.

Còn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại thấy hơi đau xót, trong lòng đau đớn không thôi.

Cậu nhóc muốn dẫn Túc Khê đi gặp một người, hắn là Vân Du đạo nhân rất nổi danh ở Yến quốc, chùa Trường Xuân xuất thân từ hơn trăm năm trước, nghe nói đã qua tuổi trăm tuổi, đã từng được Hoàng đế của một vài quốc gia tiếp kiến, còn lưu lại rất nhiều sự tích truyền thuyết về việc triệu hoán linh hồn về.

Vị Vân Du đạo nhân này gần mười mấy năm qua đã đi du lịch qua nhiều quốc gia, căn bản không tìm thấy tung tích, bởi vậy, cậu nhóc mới bỏ ra thời gian mấy tháng, nhờ vả Trấn Viễn tướng quân mới tìm được người này.

Cậu nhóc trước kia là người kiên quyết không tin vào chuyện thần quỷ, nhưng sau khi ngộ nhận nàng là “hồn ma”, lại bắt đầu tin tưởng.

Tuy không biết vị Vân Du đạo nhân lúc trước lưu truyền những chuyện kia là thật hay giả, nhưng Yến quốc có rất nhiều sách vở liên quan đến việc kêu gọi linh hồn, tất cả đều do hắn và đệ tử biên soạn.

Bởi vật, dù thế nào, tìm được hắn tương đương với tìm được một tia hi vọng.

Còn nếu không tìm được hi vọng từ trên người vị Vân Du đạo nhân này cũng, như vậy trong thiên hạ này lại càng không có cách nào có thể làm cho Túc Khê hiện thân.

Vào giờ phút này, thuộc hạ của Trấn Viễn tướng quân đang dẫn vị Vân Du đạo nhân kia đến chùa Trường Xuân, bọn họ chỉ cần đi tới chùa Trường Xuân chờ đợi, có thể nhìn thấy vị Vân Du đạo nhân nổi tiếng xa gần kia.

...

Bình Luận (0)
Comment