Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198 - Chương 198

Chương 198 - Chương 198
Chương 198 - Chương 198

Chương 198

Giờ này khắc này, Lục Hoán vẫn còn ở trong quan xá, nhìn chằm chằm bức màn bán trong suốt đột ngột xuất hiện kia.

Hắn không biết vật này rốt cuộc là thứ gì, vì thế gọi nó là bức màn.

Hắn kêu hạ nhân quét dọn đi vào, nhưng chỉ một lúc đã đuổi bọn họ ra ngoài.

Thông qua phản ứng mờ mịt của hạ nhân, Lục Hoán nhanh chóng xác nhận được ba chuyện:

Thứ nhất, hiện tại tất cả những điều này đều không phải là mơ.

Thứ hai, bức màn đột nhiên xuất hiện kia, những người khác đều không nhìn thấy, chỉ một mình hắn mới nhìn thấy nó.

Thứ ba, bức màn có thể tùy ý lôi ra từ tay phải, cũng có thể tùy ý đóng lại.

Điều này thật sự không thể nào tưởng tượng được, nếu để cho người khác biết, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng đầu óc của Lục Hoán có vấn đề.

Lục Hoán nhìn chằm chằm vật bán trong suốt kia, sắc mặt rất khó coi, trong lòng cũng có hoài nghi, nhưng câu nói “muốn gặp người mà ngươi nhớ nhung” mà bức màn phát ra vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn ngưng thần, sau khi cáo bệnh, đóng cửa phòng lại, cẩn thận nghiên cứu nó.

Bức màn lơ lửng giữa không trung, sau khi những dòng chữ kia biến mất, căn phòng mà Lục Hoán từng thấy trước đó hiện ra.

Lục Hoán cau mày, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng mọi thứ trong căn phòng này.

Hắn không đoán sai, chính giữa quả nhiên là một chiếc giường, chẳng qua nó hoàn toàn khác với chiếc giường ở triều đại của hắn, hơn nữa lại rất kỳ quái, làm Lục Hoán khó có thể hình dung được phong cách, hai cái gối đầu giường cũng rất kỳ quái, phồng rất to, hình như bỏ thêm bông vào bên trong, bất kể là dân gian hay cung đình, đều chưa bao giờ thấy qua loại gối này.

Bên cạnh giường, có một vật rất giống với gương đồng, rộng khoảng ba thước, nhưng lại soi rõ hơn cả gương đồng, trong đó là ảnh phản chiếu phía bên kia của căn phòng ― Lục Hoán tạm thời hoài nghi đây chính là cái gương.

Cửa sổ cũng rất kỳ quái, Lục Hoán biết đó là cửa sổ, bởi vì hắn có thể nhìn thấy ánh nắng từ bên ngoài chiếu xuống mặt đất, nhưng hắn chưa từng nhìn qua chất liệu của khung cửa sổ này, giống như làm bằng bạc, nhưng cũng không hẳn như thế.

Cùng với đó là mặt đất, bàn, ghế, tất cả đều làm cho Lục Hoán vô cùng ngạc nhiên.

Hắn có thể đoán được những thứ đó là gì, nhưng ở trong mắt hắn, nó rất mới lạ giống như có mặt trăng đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy

Sau khi Lục Hoán cẩn thận kiểm tra những thứ này, phát hiện bên ngoài căn phòng, còn thông với đại sảnh ― đại sảnh cũng không lớn lắm, nhưng lại làm hắn kinh ngạc một chút.

Đó là cái gì?

Đại sảnh có treo một vật ở trên tường, là một vật hình chữ nhật màu đen.

Tất cả đồ vật ở nơi đó, đối với hắn đều hoàn toàn mới mẻ, hắn cố gắng để phân biệt đó là thứ gì. Tiếp đó, sau khi xem một vòng toàn bộ ngôi nhà, theo bản năng muốn nhìn thêm những thứ khác.

Tuy nhiên, trên bức màn hiện lên dòng chữ mới.

“Xin lỗi, nhóc con, hiện tại không đủ điểm số, không thể mở khóa các phần mới, hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chính hoặc nhiệm vụ phụ, để mở khóa các phần mà ngươi muốn đến.”

Đồng thời một giọng nói cứng ngắc được phát ra.

Lục Hoán nghe thấy hai chữ “nhóc con”, lông mày nhíu lại, cố gắng bỏ qua cái xưng hô làm cho gương mặt hắn có biểu cảm rất đặc sắc.

Hắn hiểu những lời này, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

Bức màn lại xuất hiện dòng chữ ―

“Trước mắt đã hoàn thành mười nhiệm vụ chính, nhiệm vụ thứ mười một vẫn chưa mở, hãy hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ tám: Trước khi rời đi, xử lý xong công việc của Binh bộ hai, thu phục được sự ngưỡng mộ của các chủ sự.”

Tuy điều này làm Lục Hoán cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, lại không biết được kết quả, nhưng có lẽ chấp niệm muốn gặp được nàng trong lòng hắn quá sâu, bởi vậy không thèm tìm hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lập tức thu màn lại, vội vàng cưỡi ngựa đến quan nha!

Hắn vén áo ra rồi ngồi xuống bàn, trong vòng nửa canh giờ, viết ra các giải pháp cho tất cả các vấn đề trong hồ sơ tích lũy của Binh bộ hai!

Sau đó, trong sự kinh ngạc của các chủ sự, đến và rời đi không chút lưu tình, phi ngựa như bay, cưỡi ngựa về đến quan xá, thở hổn hển lôi bức màn từ trong tay áo bên phải ra.

Bức màn dường như bị sốc bởi tốc độ của hắn, hơi kẹt một chút, mới xuất hiện một dòng chữ mới và giọng nói cứng ngắc vang lên ―

“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ tám, điểm thưởng +2, hiện tại nhóc con ngươi có thể mở ra một khu vực mới.”

Lục Hoán nhìn chằm chằm bức màn kia.

Giây tiếp theo, trong màn nhảy ra một bức tranh, giống như là bản đồ của thành phố.

Lục Hoán nhìn những từ mới trên bản đồ “trường học”, “bệnh viện”, “cao ốc CBD” vân vân, cảm thấy được thế giới quan bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hắn khẽ há miệng, biểu cảm đứng hình vài giây.

Hắn cố gắng liên kết những từ đó với những gì hắn hiểu biết, trường học là trường tư thục sao?

Đối với một chuỗi chữ cái tiếng anh xiêu xiêu vẹo vẹo kia “CBD”, hắn hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của nó là gì.

Nhưng, khoan đã, Lục Hoán bỗng nhiên nhớ những chữ nhỏ nhỏ trên chiếc đèn lồng mà người đó tặng cho hắn, những chữ nhỏ nhỏ đó rất giống với ba chữ nhỏ này.

Bình Luận (0)
Comment