Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197 - Chương 197

Chương 197 - Chương 197
Chương 197 - Chương 197

Chương 197

Lúc này, hệ thống hiện lên thông báo:

“Chúc mừng đã hoàn thành mười nhiệm vụ sơ cấp và trung cấp, điểm số đạt tới 100! Món quà lớn sắp được mở ra ―”

“Đếm ngược mở quà ― Ba ―Hai ―”

“Một ―”

Sau khi thông báo hiện lên, trên màn hình trò chơi, không khí trước mặt Lục Hoán hình như có chút thay đổi, nhưng lại hình như không có gì thay đổi.

Chỉ là, trước mặt Lục Hoán không biết vì sao lại hiện ra một khối bán trong suốt―giống như một mảnh huyền phù đang lơ lửng trong không khí.

Tinh thần của Lục Hoán đang suy sụp, nhưng trong nháy mắt đã phát hiện được thứ gì đó, lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy những khối đồ vật không hiểu được kia.

Đồng tử của hắn co rút mạnh, ngẩn ngơ một chút, rồi đột nhiên đứng lên: “Là vật gì?”

Nhưng mà, trong phòng trống rỗng, cũng không có ai trả lời hắn.

Lục Hoán cầm kiếm ở trên giường lên, đi về phía thứ đang lơ lửng ở giữa không trung, hắn rút kiếm chém một cái, nhưng lập tức lại xuyên qua.

Mà đúng lúc này, trên màn hình chậm rãi xuất hiện một bức tranh, trong tranh hình như là một căn phòng, những đồ vật ở trong đó Lục Hoán chưa từng thấy qua, chính giữa hình như là một chiếc giường, hoa văn trên chiếc giường đó cũng quá― quá chói mắt rồi, không biết vẽ cái quỷ gì trong đấy, giống như là con gấu, nhưng cũng giống như là ―

Lục Hoán giật giật mí mắt, đang muốn nhìn kỹ, nhưng không đợi hắn nhìn rõ, một dòng chữ đã nhảy ra khỏi huyền phù, che mất bức tranh.

Dòng chữ này hóa ra là những lời mà Lục Hoán có thể hiểu được.

“Ngươi muốn gặp người mà ngươi đang nhớ đến? Muốn biết nàng trông như thế nào sao? Chơi trò chơi này, trở thành một người vì nước vì dân, minh quân trong lòng thiên hạ, sẽ có thể gặp được người trong lòng của ngươi!”

Lục Hoán trong nháy mắt hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng cảnh tượng khó tin trước mắt lại rất chân thực ―

Ánh mắt của hắn giống như một mũi tên nhọn khóa chặt câu nói đầu tiên của vật thể bán trong suốt kia “người ngươi đang nhớ đến.”

Tiếp theo, không chờ hắn phản ứng lại, vật thể bán trong suốt kia lại xuất hiện thêm một câu nói khác:

Kèm theo đó là một giọng nói cứng nhắc, vang lên bên tai Lục Hoán.

“Chào ngươi nhóc con, chào mừng đến với thế giới trò chơi sau khi đạt được 100 điểm.”

Lục Hoán sắc mặt nhất thời có chút kỳ quái, hắn hận không thể suy xét hết tất cả những chuyện này, trong miệng gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì cơ?”

Trên màn hình hiện ra hai chữ: Nhóc con.

Mà giọng nói cứng ngắc kia cũng nói với giọng điệu giải thích: “O cờ óc, nhờ óc nhóc sắc nhóc, nhóc con.”

“…”

Biểu hiện của Lục Hoán lúc này vô cùng đặc sắc.

Lẽ ra hôm nay Lục Hoán phải đi quan nha bàn giao công việc của Binh bộ hai cho các chủ sự, giao nó cho Viên ngoại lang kế nhiệm, nhưng mà, hắn lại cáo bệnh xin nghỉ.

Hắn vẫn luôn siêng năng, chưa bao giờ xin nghỉ, có nhiều ngày thậm chí không màng tính mạng để xử lý quan vụ, bởi vậy, đột nhiên xin nghỉ, thật sự làm người khác cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng mà nghe nói tối hôm qua Lục Hoán không biết vì lý do gì mà ra khỏi thành, có lẽ là trên đường trở về bị nhiễm lạnh, bởi vậy hiện giờ viên quan thấp hơn hắn một bậc là Lang trung bộ hai vô cùng khoái chí mà tố cáo hắn giả bệnh.

Mà lúc này, Binh bộ Thượng thư đang cau mày không thôi, không biết có nên báo lại cho Trấn Viễn tướng quân chuyện đêm qua nghe được chân tướng về thân thế của Cửu Hoàng tử, hay không.

Quên mất, Trấn Viễn tướng quân là người có hơi lỗ mãng, trước mắt việc này không cần báo cho hắn biết, vẫn nên phái người đi điều tra chân tướng rõ ràng, đợi tra ra được manh mối rồi mới tìm đại tướng quân trao đổi sau.

Đêm qua nếu không phải Hàm Nguyệt trốn nhà đi chơi, thế nhưng lại chạy tới Chùa Trường Xuân ngủ một giấc ngon lành, e rằng hắn còn chưa thể đánh bậy đánh bạ mà biết được chuyện này.

Nghĩ như vậy, sau khi gia đinh báo rằng Hàm Nguyệt đã tỉnh ngủ, Binh bộ Thượng thư quyết định dạy dỗ nàng một phen.

Nhưng ai biết được, Hàm Nguyệt lại bối rối, nói: “Cha, hôm qua ta đi ngủ từ rất sớm, sau khi ngủ thì không còn biết gì nữa, sao có thể tự mình chạy đến Chùa Trường Xuân được chứ?”

Hàm Nguyệt tuy tùy hứng, lúc trước cũng không phải chưa từng làm qua trò giả vờ bị bắt cóc, tối hôm qua nhìn thấy cửa sổ mở toang, mà trong phòng không có chút dấu vết giãy dụa nào, Binh bộ Thượng thư cho rằng Hàm Nguyện là lén chạy tới Chùa Trường Xuân, giả vờ để lại manh mối bảo là mình bị bắt cóc, dù hắn bất đắc dĩ lắm, nhưng vẫn phối hợp đến Chùa Trường Xuân đón nàng về.

Nhưng ai biết được, nàng lại nói không phải mình làm vậy ―?

Vẻ mặt của Binh bộ Thượng thư đột nhiên biến đổi.

Một ngày này, trong phủ Binh bộ Thượng thư không khí từ trên xuống dưới đều nghiêm túc cảnh giác.

Đương nhiên, chuyện này để nói sau.

Bình Luận (0)
Comment