Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196 - Chương 196

Chương 196 - Chương 196
Chương 196 - Chương 196

Chương 196

Cậu nhóc cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào, vành mắt cũng có chút hồng.

Hắn đột nhiên hạ quyết tâm, đột nhiên nói ―

“Ta lần trước có nói với ngươi về chuyện không cưới vợ sinh con, ta là nghiêm túc đó.”

Túc Khê:… Hả?

Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?

Cậu nhóc nhìn chăm chú vào hư không, như có cả nghìn lời muốn nói, đôi mắt đỏ hoe không nhìn rõ được, nhưng cuối cùng, vẫn là nuốt trở vào, chỉ giải thích với nàng: “Nếu ta cưới vợ sinh con, ngươi cảm thấy có người bên cạnh ta, vì vậy sẽ rời đi, đúng không? Một khi đã như vậy, ta không muốn.”

“…” Ngoài màn hình, khóe mắt Túc Khê cay cay, đáng chết, thế mà lại bị cậu nhóc trong trò chơi làm cho đau lòng, khóe miệng muốn cười, nhưng mũi lại cay cay muốn khóc.

Cậu nhóc cúi đầu nhặt những mảnh vỡ, lại nói: “Nhưng mà, tuy rằng nghe nói vị Vân Du đạo nhân này vô cùng lợi hại, nhưng hôm nay vừa thấy, không thể giải quyết được chuyện của ngươi, nhưng mà như thế cũng không sao, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách khác…”

Vừa mới chua xót cảm động đến tim gan, Túc Khê lập tức giật mình, di động suýt chút nữa từ trên tay rơi xuống đất―

Không phải chứ, nhóc con, ngươi còn chưa từ bỏ sao? Còn muốn tìm cách khác?

Cậu nhóc nói đến đây, đôi mắt tịch mịch cụp xuống, lại thêm một chút ánh sáng tới, hắn thấy “hồn ma” bên cạnh mình vẫn không có động tĩnh, cho rằng nàng cũng khổ sở, nên ngẩng đầu, cười cười trấn an nàng.

Túc Khê:…

Aaaaa nhóc con à, đừng cười, tim mẹ đau đó.

Vân Du đạo nhân hành tung bất định, đợi đến lúc cậu nhóc chưa từ bỏ ý định mà muốn đuổi theo, thì Vân Du đạo nhân đã biến mất.

Một đêm này, trên đường trở về, vẫn là cậu nhóc cùng đi trên đường đó nhưng lại giống như hai người khác nhau.

Lúc đi hắn ngựa tung bạt vó, tất cả ánh mắt đều tràn ngập mong đợi, giống như một thiếu niên ở kinh thành vội vàng chạy đi gặp người trong lòng, nhưng trên đường trở về, chân trời đã trắng xóa, hắn để cho thị vệ đi trước một bước, hắn ở phía sau cưỡi ngựa chầm chậm đi theo.

Túc Khê biết trong lòng hắn đang rất khổ sở, vệt hồng hồng trong hốc mắt vẫn chưa tan biến, nhưng hắn vẫn không ngừng nói với Túc Khê, muốn an ủi “hồn ma” bên cạnh mình, cho dù không có thân thể cũng không sao, cũng không khác gì với người bình thường.

Túc Khê lần đầu tiên nghe hắn nói như thế, nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn hiển thị khung thoại liên tục, có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.

Đợi cho cậu nhóc trở về phủ, trời cũng đã sáng hẳn.

Hắn nhận ra được, nàng đã ở bên cạnh mình cả đêm, cũng sắp đến thời gian nàng phải rời đi như mọi ngày, vì thế nói với nàng: “Ngươi hẳn là mệt mỏi rồi.”

Túc Khê nhéo nhéo mặt hắn.

Hắn không thích bị xem như một đứa trẻ, ngay lúc này cũng không ngoại lệ…

Túc Khê nắm tay hắn, xác nhận lại một lần nữa những mảnh vỡ của tách trà kia không làm tay hắn bị thương, hắn tưởng rằng người kia vẫn còn ở ngay trước mặt, vì thế cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Đi nghỉ đi, ngày mai gặp lại.”

Túc Khê thấy tay hắn không bị thương, khả năng tự tiết chế cũng tương đối tốt, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, hơn nữa, bên này của Túc Khê đã là buổi tối, nàng cũng có chút buồn ngủ, vì thế xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó tắt mạng đi ngủ.

Sau khi nàng đi, nét cười trên mặt Lục Hoán cũng không giữ được nữa, hắn trầm mặc đến bên mép giường ngồi xuống.

Lúc này đã là giờ Thìn, nên thay quan phục để đến quan nha rồi, nhưng cả người hắn như bị rút cạn sức lực, ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Bên ngoài cửa đình lạnh lẽo, trong phòng im phăng phắc, hắn lặng lẽ ngồi một hồi lâu, trong lòng có một nỗi đau đớn xót xa.

Trong một đêm, mọi hy vọng đều tan biến hoàn toàn, tuy rằng hắn đã dự đoán được, không dễ gì có thể nhìn thấy nàng được, không nên kỳ vọng quá nhiều, giống như lời Vân Du đạo nhân nói, lấy đi tất cả mong đợi của hắn mà ném vào địa ngục.

“Ta có muốn, cũng không chiếm được.” Hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói kia của Vân Du đạo nhân.

Túc Khê đã ngủ, cho nên cũng không biết, trong trò chơi lại lặng lẽ cộng thêm 2 điểm ―

Từ ba bốn tháng này, Lục Hoán mỗi ngày siêng năng luyện kiếm cưỡi ngựa bắn cung, +2.

Hắn mỗi ngày vào lúc gà gáy dựng lên, đã vô cùng vất vả, đáng lẽ hắn phải được tăng thêm 4 điểm.

Nhưng bởi vì điểm cộng về thể lực cùng võ nghệ là sẽ giảm dần đi, cho nên mấy tháng này so với một tháng trước kia, Lục Hoán nỗ lực rất nhiều, nhưng hệ thống vẫn chỉ cho có 2 điểm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment