Chương 195
Cậu nhóc rất nhanh đã đưa Vân Du đạo nhân đến Thiên điện.
Dọc đường đi từ cửa đến Thiên điện, cậu nhóc đã gấp rút nói với Vân Du đạo nhân về tiền căn hậu quả, đương nhiên, hắn không hề nhắc đến chuyện “hồn ma” đang đi bên cạnh hắn, hắn chỉ mơ hồ nói, cho rằng bên cạnh mình có những vật không phải của người thường, hy vọng Vân Du đạo nhân có thể hỗ trợ, để hắn được gặp mặt nàng một lần.
Vân Du đạo nhân bước vào cửa đại điện, Túc Khê kiên trì nhìn hắn, chỉ thấy, một cái đầu trắng xóa, có phong thái của đạo sĩ, tướng mạo gầy guộc, hai mắt có thần, nhìn qua có cảm giác hiểu biết sâu sắc về mọi thứ.
Vân Du đạo nhân sau khi bước vào, lập tức nhìn lên không trung, từ góc độ của Túc Khê, giống như, hắn đang ở đối diện mình.
Sống lưng Túc Khê chợt lạnh toát, có chút cảm giác như Vân Du đạo nhân nhìn ra được nàng không phải người ở thế giới của bọn họ.
Lục Hoán đi đến bàn bên cạnh, giúp Vân Du đạo nhân châm trà, hắn thấy Vân Du đạo nhân yên lặng nhìn về một hướng nào đó trên không trung, cũng không nhịn được mà nhìn theo.
Nàng… ở bên kia sao?
Tim hắn đập loạn xạ, cổ họng cũng khô khốc vạn phần, toàn bộ cơ thể dường như căng ra, căng thẳng vạn phần ― cuộc đời này hắn chưa bao giờ căng thẳng như thế.
Hắn đã tưởng tượng một trăm lần một nghìn lần một vạn lần, khi gặp nàng sẽ như thế nào, nhưng sau mấy tháng nỗ lực, khi khoảnh khắc mong đợi nhất đã sắp tới, hắn lại không nhịn được mà nín thở, không dám nhúc nhích, mặc cho trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy Vân Du đạo nhân rất lâu không bói gì, Lục Hoán khó khăn hỏi: “… Đạo trưởng?”
Vân Du đạo nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, trầm ngâm một lát, nói: “Lục công tử, việc ngươi yêu cầu ta đã biết, chỉ là ―”
Trái tim Lục Hoán lập tức treo lên cao, nín thở.
“Chỉ là, ngươi và người ngươi muốn gặp, không ở cùng một thế giới.”
Lục Hoán cảm thấy chân tay có chút lạnh, hắn không thể hiểu được, hết sức khó khăn, khàn giọng hỏi: “Không ở cùng một thế giới…… đây là ý gì?”
Vân Du đạo nhân chỉ lắc đầu, trong ánh mắt có chút thương hại không dễ phát hiện, nói với hắn: “Trên dưới tứ phương là vũ, từ xưa đến nay là trụ, một hoa một lá một thế giới, ở nơi mà ta và ngươi không biết, có nghìn nghìn vạn vạn cái vũ trụ, cho dù người trong hoa có thể nhìn thấy người trong lá, nhưng hoa lá không cùng luân hồi, làm sao có thể tụ hợp với nhau?”
Túc Khê ở ngoài màn hình kinh ngạc nhìn vị Vân Du lão nhân tuổi tác đã hơn trăm tuổi.
Mà Lục Hoán sắc mặt trắng bệch, vẫn không cam lòng, há miệng thở dốc như muốn nói cái gì.
Vị Vân Du đạo nhân kia lại nói: “Những gì ngươi nhớ nhung suy nghĩ đến, không phải là quỷ hồn bình thường, bổn đạo làm không được, trên đời này cũng không có người có thể làm được, từ bỏ đi, Lục công tử, ngươi có muốn, cũng không chiếm được.”
Hắn nói xong, lắc đầu, cũng không uống cạn ly trà mà cậu nhóc rót cho hắn, lập tức xoay người rời đi.
Túc Khê đã quên hô hấp, nhìn cậu nhóc qua màn hình, cậu nhóc đứng ở nơi đó, mặt tái mét như không còn chút máu.
Hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, trong phút chốc như bị tước hết đi hy vọng, hơi sững sờ, tìm không được hướng đông, tây, nam, bắc.
… Vậy sao? Cả đời này không gặp được nhau sao?
Toàn bộ máu trên người Lục Hoán như đông cứng lại, tựa như rơi vào hầm băng.
Hắn hầu như không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì.
Hắn xoay người, dường như muốn tìm phương hướng của “hồn ma” bên cạnh, nhưng tay áo vô tình lật úp tách trà trên bàn, “Choang ―” một tiếng chia năm xẻ bảy mà vỡ xuống mặt đất.
Tiếng vang mãnh liệt này, lúc này mới làm hắn thanh tỉnh một chút.
Lục Hoán mím chặt môi, môi có chút trắng bệt, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ của tách trà.
…
Túc Khê trên màn hình nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút khó chịu, nàng túm túm tay áo của cậu nhóc, muốn nói, nhóc con, thật sự không có vấn đề gì, dù thế nào không phải ta vẫn còn ở bên ngươi hay sao?
…
Cậu nhóc hồn bay phách lạc, nhưng trầm mặc một lát, như thể đang cố gắng vực dậy tinh thần.
Ngược lại nhìn phía hư không, an ủi Túc Khê nói: “Ngươi không cần sợ hãi. Cho dù ngươi vĩnh viễn như thế này, không có thực thể, ta cũng sẽ bên cạnh ngươi.”
Túc Khê: …
“Ngươi muốn cái gì, cứ cho ta biết, mặc dù ngươi không thể ăn được những đồ ăn ngon, không sử dụng được son phấn, nhưng chỉ cần ngươi muốn, cứ việc nói với ta…”