Chương 194
Dạ yến hai mươi năm trước, hắn chính là một trong những quan chức nhìn thấy khối ngọc bội kia của Khanh quý nhân. Ngọc bội kia là độc nhất vô nhị, dây đeo của chuỗi ngọc cũng là do Khanh quý nhân tự mình thêu, Lục Hoán có thể không tin lời nói của vị đạo cô này, nhưng trong lúc vô tình nghe thấy việc này, hắn lại tin tám phần.
Chẳng trách, năm đó Khanh quý nhân được cứu lên từ trong bể nước, vị thái y kia đã nói thai nhi đã chết trong bụng, không bao lâu sau đã từ chức hồi hương, hóa ra là muốn giúp Khanh quý nhân che giấu sự thật là thai nhi đã đẻ non phải không...
Binh bộ Thượng thư và Trấn Viễn tướng quân ở trong triều cũng chưa hề hoàn toàn đứng về phía bất kỳ vị hoàng tử nào, hai người một lòng suy nghĩ vì người dân, có cân nhắc đến tư lợi của mình nhưng cũng rất ít. Trước đây Trấn Viễn tướng quân cho rằng trong số mấy vị hoàng tử, thái tử quá mức bình thường, Tam hoàng tử quá mức hoang dâm, Ngũ hoàng tử quá tham lập công, đều không phải là minh quân, nhưng Nhị hoàng tử biết điều thành khẩn, biết nghe kiến nghị, tương lai nếu phò trợ hắn, hắn cũng có thể trở thành một vị đế vương yêu nước thương dân.
Nhưng chuyện bạo loạn phía bắc lúc trước, lại để lộ ra khuyết điểm ích kỷ của Nhị hoàng tử, hắn biết rõ người dân sống trong nước sôi lửa bỏng, nhưng bởi vì lo lắng sau khi đi rồi, trong kinh thành thế lực có biến, vậy mà lại cáo ốm cố ý không đi Bắc cảnh. Lúc đó Trấn Viễn tướng quân đã rất thất vọng về Nhị hoàng tử!
Mà bây giờ, hắn cùng với Trấn Viễn tướng quân nhất trí cho rằng vị thiếu niên này tài năng xuất chúng, nếu chính là Cửu hoàng tử Điện hạ năm đó chết yểu.
Trong nháy mắt, trong lòng Binh bộ Thượng thư đã sượt qua rất nhiều suy nghĩ.
...
Cậu nhóc quay người rời khỏi hậu viện, bước nhanh trở lại thiên điện, mà Túc Khê cũng nhìn thấy Binh bộ Thượng thư bước nhanh rời khỏi nơi này, đi khiêng con gái đã tìm thấy đi xuống núi, sau khi biết, Binh bộ Thượng thư đã nghe thấy tất cả, nhiệm vụ thứ mười cũng đã hoàn thành.
Đúng như dự đoán, trên màn hình hiện ra thông báo: “Chúc mừng nhiệm vụ thứ mười đã hoàn thành: Để một quan chức chính nhị phẩm trở lên về phe nhân vật chính! điểm thưởng nhiệm vu +8!”
Góc trên bên phải điểm số lập tức nhảy lên thành 98!
Có thể tích lũy lâu dài sử dụng một lần đi, cậu nhóc quản lý nông trường một năm, bỏ ra vô số tâm tư có được 3 vạn thạch lương thảo, được Binh bộ Thượng thư và Trấn Viễn tướng quân tán thưởng, bởi vậy lúc này mới có thể nhanh chóng hoàn thành liên tiếp mấy nhiệm vụ chính.
Túc Khê còn nhớ hệ thống nói lúc đạt 100 điểm có thể trao đổi với cậu nhóc, cùng với một gói quà lớn, không biết trong gói quà lớn sẽ là cái gì, nàng hơi kích động, nghĩ đến việc cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ phụ nữa, là có thể nhanh chóng mở ra bản đồ mới sau 100 điểm rồi.
Cậu nhóc quay về ở trong thiên điện, lấy khối ngọc bội kia ra cẩn thận quan sát, thấp giọng hỏi Túc Khê; “Nàng tin lời nói của vị đạo cô này không?”
Trên mặt hắn có rất nhiều nghi hoặc.
Hắn không tin tất cả lời của vị đạo cô nói.
Người hắn tin tưởng là “hồn ma” bên cạnh, nàng kéo mình đến sân sau, nhất định là hi vọng tự mình biết tất cả những chuyện này, như vậy, chẳng lẽ...
Túc Khê lôi kéo tay áo của hắn biểu thị là mình tin tưởng.
Cậu nhóc nở nụ cười, bỏ ngọc bội vào trong ngực, lắc đầu một cái, nói: “Những tín vật này, hoàn toàn có thể bịa đặt ra, ta bây giờ cũng không tin tưởng, có điều, cho dù mọi chuyện ra sao, sau này đều sẽ có một ngày sự thật được phơi bày.”
Túc Khê vốn cho rằng cậu nhóc biết được thân phận thực sự của hắn thật ra là Cửu hoàng tử, hắn nên vui mới phải, dù là ai đi nữa thì việc từ một đứa thứ tử Phủ Ninh Vương trở thành Cửu điện hạ trong cung, không phải đều sẽ vui vẻ sao?
Huống hồ, ngoài ra, cậu nhóc cuối cùng cũng biết được chuyện của cha mẹ ruột mình.
Nhưng, xem ra vẻ mặt của cậu nhóc lại không có biểu hiện gì.
Túc Khê không khỏi kéo tay hắn.
Mà hắn đang nhìn vào hư không, suy nghĩ một lúc, nói với Túc Khê: “Đối với ta mà nói, việc mẫu thân và phụ thân mình là ai, ta--- ta dĩ nhiên muốn biết, nhưng lại không biết, có nên biết hay không.”
“Một đời làm quan, tạo phúc cho người dân, làm một ít chuyện có ý nghĩa, mặc dù là nguyện vọng của ta, nhưng những cái khác, ta chưa hề nghĩ tới.”
Đôi mắt đen láy của cậu nhóc rất trong suốt.
Hắn nhìn vào hư không, dường như còn điều gì muốn nói, nhưng vừa há miệng, lại ngậm miệng lại, chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú, dáng vẻ của Túc Khê mà hắn tưởng tượng ra.
Túc Khê hiểu rõ ý của hắn, hắn tuy đã bước chân vào vòng xoáy quyền lợi ở trong kinh thành, nhưng trên thực tế, chưa từng muốn làm hoàng tử, thậm chí là ý nghĩ làm Đế Vương. Hoặc là nói, hắn có dã tâm, có hoài bão, nhưng dã tâm và hoài bão không ở chỗ quyền thế, cũng không ở chỗ tranh danh đoạt lợi.
Túc Khê nhất thời không biết suy nghĩ của cậu nhóc là tốt hay xấu.
Đế Vương chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, cậu nhóc có thể cũng không mong muốn làm vua, nhưng có lúc, vận mệnh con người vừa sinh ra đã được quyết định.
Lần đầu nàng nghe cậu nhóc nói với nàng về những thứ này, nên nhất thời trong lòng cũng có chút loạn.
Nhưng còn chưa kịp chờ Túc Khê hỏi thêm gì, bên kia đã truyền đến giọng nói của hai vị đạo trưởng: “Kỵ Đô Úy, Vân Du đạo nhân đến rồi.”
...Đến rồi sao?
Cậu nhóc kích động bước nhanh tới phía cửa, đi tới cửa Chùa nghênh đón.
Mà tim của Túc Khê lập tức nhảy lên thình thịch!