Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200 - Chương 200

Chương 200 - Chương 200
Chương 200 - Chương 200

Chương 200

Hắn tạm thời chuyển về hình ảnh căn phòng ban đầu ― Lục Hoán mò mẫm mọi thứ, nhưng hắn rất thông minh, phát hiện bức màn này có thể cảm ứng được, hơn nữa mỗi lần chạm vào, hình ảnh trên đó sẽ di động theo ý hắn, vì thế hắn rất nhanh đã học được cách chuyển đổi giao diện.

Tại thời điểm hắn đang suy nghĩ, cửa phòng này đột nhiên vang lên tiếng động mở ra.

Lục Hoán lập tức nín thở, yết hầu có chút khô khốc, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa sắt kia, là nàng sao? Hắn gần như có cảm giác đang vô cùng hồi hộp, giống như một thiếu niên sắp gặp lại người yêu ngày đêm mình mong nhớ, tim đập thình thịch thật nhanh.

Sau đó, cửa mở ra.

Một cô nương rất dễ thương, mặt bánh bao tay chân ngắn ngủn bước vào, hình như vừa chạy bộ ở bên ngoài về, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, lông mi dày cong vút, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, rất nhỏ con, chân ngắn bước nhanh trên mặt đất, cầm theo một cái khăn lông đi vào phòng tắm, lau mồ hôi trên trán.

Nàng nhỏ con, tóc buộc thành một chùm, là kiểu tóc mà Lục Hoán chưa từng thấy qua.

― Là nàng sao?

Không biết vì sao, trong lòng Lục Hoán có một linh cảm, nhưng vẫn không xác định rõ ràng được.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, hắn nhìn thấy cô nương mặt bánh bao kia ngồi xuống một vật hình chữ nhật rất mềm mại trong đại sảnh, bắt chéo chân lên (Lục Hoán:…), sau đó móc từ trong túi ra một cục gạch lớn màu đen hình chữ nhật, giống như đang định làm gì đó với cục gạch đó.

“Ngươi là nàng sao?” Lục Hoán không khỏi hỏi, có chút sững sờ.

Tuy nhiên, nàng dường như không nghe được giọng nói của hắn bên này, chỉ nằm nghiêng lên chiếc ghế dài mềm mại, trên mặt cười rạng rỡ, mở cục gạch trên tay nàng ra.

Cục gạch trong tay nàng đột nhiên phát sáng, khiến mi mắt Lục Hoán nhảy dựng lên.

Trong giây tiếp theo, cục gạch trong tay này sáng lên, xuất hiện bức ảnh, thế nhưng ― ở góc độ của Lục Hoán thấy rất rõ ― hóa ra lại là Sài Viện nơi hắn từng sống trong phủ Ninh Vương?!

Hô hấp của Lục Hoán dồn dập.

Hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

―Là nàng.

Hai thế giới giống như lời nói của Vân Du đạo nhân ―

Nàng di chuyển tấm bảng trong tay, chắc cũng không khác gì với bức màn bán trong suốt trước mặt hắn, thì ra bấy lâu nay, nàng thông qua bức màn nhỏ kia để tiếp xúc với hăn.

Nàng cũng không phải là hồn ma gì cả, mà là một cô gái đến từ thế giới khác sau một ngàn năm.

Mà hiện tại, có lẽ do hắn chấp niệm quá sâu, bên hắn cũng xuất hiện một bức màn để có thể nhìn thấy được nàng.

― Là nàng!

Hai mắt Lục Hoán đột nhiên đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, để bức màn mở ra chế độ hình ảnh sắc nét, vì thế, tiểu cô nương khuôn mặt bánh bao trên màn hình kia, đột nhiên biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, trên trán còn có chút mồ hôi chưa được lau khô, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao, môi hơi mím lại, nghiêm túc nhìn cục gạch trong tay.

Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tuy rằng Lục Hoán lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.

Giống như, mỗi sợi tóc của nàng, đều như hắn từng tưởng tượng.

Trải qua ngàn năm, hắn đứng trong căn phòng này, để cho ánh mặt trời ngoài cửa gỗ dần nghiêng về phía tây, hai mắt đỏ bừng quan sát nàng qua bức màn bán trong suốt kia, tim hắn như có một dòng điện chạy qua, đập thình thịch.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, ông trời thật sự chiếu cố, để hắn gặp được nàng.

Chớp mắt, hắn nín thở, cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

Lục Hoán tạm thời còn chưa hình dung ra, nàng rốt cuộc thông qua một bức màn mà làm cách nào, vượt qua ngàn năm, làm bạn với hắn một năm, trong đầu hắn có chút trống rỗng, lại tràn ngập vui sướng vì cuối cùng đã được nhìn thấy người hắn ngày đêm nghĩ đến, còn có một chút thẹn thùng thùng không biết phải đối mặt thế nào.

Tuy nhiên, nàng hình như không biết hắn cũng có thể nhìn thấy nàng, vẫn đang chăm chú ấn tới ấn lui cục gạch của nàng.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi Túc Khê giúp bà Túc mua đồ ăn sáng, bắt đầu chạy bộ buổi sáng một chút, trong lòng nhớ đến dáng vẻ đáng thương hôm qua của tên nhóc, vì thế cũng không chạy nhiều, chạy nhanh về nhà, dự định lên mạng.

Trò chơi này mỗi lần đăng nhập đều là giao diện mới, bởi vậy Túc Khê di chuyển rất lâu, mới tìm được tên nhóc.

Trong trò chơi lúc này là mặt trời đã ngả về đằng tây, nàng còn tưởng nhóc con đang ở quan nha, nhưng nhìn thấy trên đỉnh đầu hai chủ sự hiện ra khung thoại, nói rằng hôm nay tên nhóc cáo bệnh xin nghỉ?

Túc Khê sửng sốt, không thể nào, hôm qua bị cảm lạnh sao? Nàng nhanh chóng di chuyển màn hình đến quan xá.

Sau đó nhìn thấy, nhóc con đang đứng ở giữa phòng, nhìn vào hư không, vẫn không nhúc nhích, hai mắt to đen láy kia đỏ hoe, như là đang tủi thân, mà cũng giống như vui mừng, có chút mừng rỡ như điên, sắc mặt mang đủ loại sắc thái cảm xúc.

Nhưng hắn vẫn đứng im bất động, khiến Túc Khê nghĩ trò chơi đang bị lag.

Vì thế Túc Khê di chuyển qua sân, nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài có một ít hạ nhân vẫn còn quét dọn qua lại, không có lag mà.

Bình Luận (0)
Comment