Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201 - Chương 201

Chương 201 - Chương 201
Chương 201 - Chương 201

Chương 201

Mà Lục Hoán lúc này, đang nhìn nàng ở một thế giới khác, nhìn hình ảnh cục gạch trên tay kia, vẻ mặt ngưng trọng trong giây lát ―

Nhìn thấy trên màn hình của nàng, những người đang đi qua đi lại trong sân đều nhỏ, giống như hắn chứng kiến nhưng người nhỏ bé tay chân ngắn ngủn kia ở thế giới của nàng không có gì khác nhau, hơn nữa trên đỉnh đầu còn có tên: Chủ sự A, chủ sự B, chủ sự C…

Mà chính hắn ―

Sau khi nàng di chuyển màn hình vào trong nhà, đứng ở giữa kia rõ ràng là hắn, cũng tay chân ngắn ngủn như thế, với một khuôn mặt bánh bao lớn, vẻ mặt thất thần, rõ ràng đó chính là hắn!

Lục Hoán:…

Vì sao hắn trên ở màn hình của nàng lại trông ngu xuẩn đến như vậy?!

Và trên đỉnh đầu của hắn ghi hai chữ cực lớn:

Nhóc con.

Lục Hoán:…

Lục Hoán cuối cùng đã hiểu, vì sao bức màn này kêu hắn là nhóc con.

Nếu cũng giống như hắn, cần phải tiêu tốn một ít ngân lượng mới có thẻ chuyển sang màn hình của một người bình thường, như vậy khẳng định nàng.

Không, có, tiêu, tiền.

Lục Hoán nhận ra được điều này: “…”

Sau khi Túc Khê xác nhận không bị lag, lần nữa di chuyển màn hình vào trong phòng, vẫn thấy tên nhóc bất động đứng im ở đó, ngơ ngác nhìn về một phía, mặt bánh bao lộ ra vẻ mặt vô cùng đặc sắc, biểu cảm như một lời khó nói hết.

Sao, làm sao vậy?

Túc Khê không thể nào hiểu được hắn.

Nàng đang chuẩn bị tiếp cận tên nhóc, ý nói mình đã đến, nhưng lại đột nhiên phát hiện, điểm số bên trên góc phải đã lên tới 102

???!!!

Túc Khê đột nhiên sợ hãi, sao lại thế này.

Nàng thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế sô pha: “Nhóc con, tối hôm qua ngươi làm cái gì đấy? Sao đột nhiên điểm lại tăng đến 102?!”

Đừng nói rằng tối hôm qua ngươi đã hít đất mấy trăm vạn cái nha?!

Sau khi thốt lên những lời này thì thấy hàng lông mày đang co giật trên màn hình.

Tiếp theo, hắn thực hiện một động tác, giống như là bước lên một bước, ấn xuống không khí ở trước mặt.

Sau đó, Túc Khê bối rối phát hiện ra, “bụp” một đám sương mù trên màn hình nàng tản đi, khuôn mặt hoạt hình của tên nhóc kia biến thành bản sắc nét, là một thiếu niên đẹp trai tuấn tú mười sáu tuổi, nhìn chằm chằm vào không trung, hai mắt hơi đỏ lên.

Nàng:…

Trò chơi hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên lại biến thành chế độ hình ảnh sắc nét? Nàng còn không có nạp tiền vào game mà, sao tên nhóc đã xuất hiện dưới dạng hình ảnh sắc nét rồi? Hơn nữa, còn kéo dài đến như vậy, đã hơn nửa phút trôi qua, vẫn giữ nguyên hình dáng của một thiếu niên.

Lúc đó Túc Khê kêu lên, thuận tiện nạp tiền vào game đổi tên của tên nhóc từ “Lục Hoán” thành “Nhóc con”.

Mà lúc này, khi nàng đang vò đầu bứt tai, trên màn hình lại “bụp” một tiếng, tên trên đỉnh đầu của tên nhóc, đột nhiên biến thành một cái tên mới ―

“Lục Hoán mười sáu tuổi ở Yến quốc đã có thể cưới vợ sinh con.”

Túc Khê:…???

Không phải là bug của trò chơi đấy chứ?!

Chương 52:

Túc Khê không biết trò chơi xảy ra vấn đề gì, nhưng lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ đây là món quà sau khi đủ 100 điểm như hệ thống nói, có thể không cần nạp tiền vào trò chơi nhưng vẫn xem được chế độ full HD?!

Nhưng tại sao chỉ có mình tên nhóc mới nhìn rõ được, còn các hạ nhân quét nhà trong sân vẫn là bộ dạng nhân vật hoạt hình?!

Túc Khê không thể không phàn nàn thầm trong lòng, cái này cũng được gọi là quà sao, keo kiệt quá đi, có bản lĩnh thì biến toàn bộ người của Yến quốc thành bản gốc đi!

Nhưng mà, mặc dù chỉ có mình tên nhóc biến thành bản gốc, nàng vẫn rất vui vẻ.

Tuy rằng nàng rất luyến tiếc cái mặt bánh bao tay chân ngắn ngủn kia của tên nhóc, nhưng hình ảnh gốc của tên nhóc vô cùng tuấn mỹ, làm người khác cũng không nhịn được mà muốn nhìn mãi.

Tuy nhiên, đã quen nhìn bộ dạng tay chân ngắn ngủn kia của tên nhóc, đột nhiên biến thành như vậy, Túc Khê vẫn chưa quen lắm.

Nàng sờ sờ màn hình một chút, xem có thể biến trở lại thành phong cách ban đầu hay không.

Sau một lúc nàng tìm thấy nó trên giao diện, ngay lập tức di chuyển màn hình qua.

Bình Luận (0)
Comment