Chương 210
Lục Hoán di chuyển bức màn vào phòng bếp, tìm thấy trong tủ có một gói đường đỏ.
Ở triều đại sau một ngàn năm, bất cứ thứ gì đối với Lục Hoán mà nói đều rất mới mẻ khác thường.
Hắn không thích vật hình chữ nhật màu đen treo ở vách tường phòng khách kia, bởi vì một khi bà Túc mở nó ra, sẽ có rất nhiều người ở bên trong ồn ào nhốn nháo, hoặc là nhảy một số điệu nhảy kỳ quái, hoặc là hát một bài hát gì đó rất chói tai.
Tuy nhiên khi Túc Khê mở nó, bên trong thường xuyên có một vài nhân vật hoạt hình không biết là ai đang diễn một vở yêu hận tình thù. Túc Khê cầm snack vừa xem vừa cười ha ha, ngoài bức màn, Lục Hoán cũng đang xử lý quân vụ trong lều trại, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem một chút.
Hắn suy đoán cái này, có lẽ là giống những màn kịch múa rối.
Những con rối ngoài đời thực.
Cũng khá đẹp.
Hắn xem cùng Túc Khê mấy tập, đang cố gắng hiểu hết các mối quan hệ giữa các nhân vật trong đó, học thêm nhiều điều mới lạ về triều đại sau một ngàn năm từ những con rối ngoài đời thực đó.
Nhưng Lục Hoán thích nhất vẫn là nhà bếp, lại phát hiện trong bếp có nhiều thứ ngoài tầm hiểu biết của mình, chiếc hộp cao kê sát tường kia, vậy mà có thể đựng và giữ rau quả tươi rất lâu, sau khi mở ra, còn có một luồng khí lạnh bay lên.
Hắn cố gắng tìm củ gừng bên trong đó.
Nhưng mà phát hiện củ gừng cuối cùng đã được bà Túc dùng hết vào đêm qua.
Lục Hoán khẽ cau mày, nếu chỉ có đường đỏ, mà không có gừng, chỉ sợ nấu lên cũng không tác dụng gì.
Nhưng mà, gần đây Lục Hoán lần mò ra, phát hiện trên bức màn này có một cái nút tên là “game mall”, sau khi mở ra thì có thể dùng ngân lượng để mua một số đồ dùng cơ bản.
Vì thế hắn thành thạo mở nó ra, tìm được củ gừng từ trong đó, tùy ý để cho ít bạc vụn trong lồng ngực mình tiêu tán trong hư không, sau đó, trên cái thớt ở trong phòng bếp trước bức màn lại có thêm một củ gừng màu vàng.
Hắn lướt nhanh qua bức màn, thao tác rất nhanh chóng cầm dao thái củ gừng ra, đun sôi nước, sau đó tìm một dụng cụ thủy tinh sạch, bỏ hai miếng gừng vào nấu cùng nước sôi. Cuối cùng, còn học được một kỹ năng mà hôm trước chăm chú nhìn bà Túc nấu cơm, lấy một chiếc đũa ra, khuấy nước gừng đường đỏ.
…
Túc Khê chìm vào giấc ngủ một lúc, nghe thấy tiếng động nhẹ, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, kết quả phát hiện, trên tủ đầu giường của nàng thế mà lại có thêm một bát canh gừng đường đỏ nóng hổi?!
Nàng sửng sốt một chút, nghi ngờ là mình đang nằm mơ, không phải ba mẹ đã rời đi rồi sao? Hay là nàng nhớ sai rồi?
Nàng yếu ớt hỏi: “Ba, ba về rồi à? Hay là mẹ?”
Không có ai trả lời.
Cơn đau bụng khiến đầu óc Túc Khê mơ mơ hồ hồ, không nghĩ ngợi gì nhiều, miễn cưỡng ngẩng đầu, từng ngụm nhỏ uống hết bát canh gừng đường đỏ đó.
Sau khi uống vào, ngay lập tức có cảm giác ấm áp từ dạ dày xuống bụng dưới, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một ít.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trùm chăn bông lên đầu, tiếp tục ngủ, hôm nay chỉ có thể xin nghỉ buổi sáng.
Giữa lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như có người chạm vào trán nàng, lực đạo rất nhẹ nhàng, khiến Túc Khê dụi mặt vào gối.
…
Bên này của Lục Hoán đã là đêm khuya, thế nhưng hắn ở trong lều lại châm thêm nến.
Hắn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng trên bức màn, trong lòng vô cùng mãn nguyện, có thể dùng cách này để ở bên cạnh nàng, hắn cảm thấy vô cùng may mắn.
Lục Hoán đã biết, có thể thông qua bức màn hoàn thành nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ để gia tăng điểm số, ngoại trừ cái này, hắn siêng năng xử lý quân vụ, cũng có thể từ từ gia tăng điểm số. Mặc dù không biết tại sao bức màn buộc mình phải siêng năng theo cách này, nhưng hắn vì muốn nhìn thấy Túc Khê càng sớm càng tốt, cho nên càng nỗ lực gấp mấy lần so với lúc trước. Thời gian dành cho giấc ngủ mỗi đêm cũng bị giới hạn.
Hắn mỗi ngày ngoại trừ có một ít thời gian ở bên ngoài vào ban đêm, còn lại đều không có chút nhàn rỗi, bận phải phê duyệt công văn cho Trấn Viễn tướng quân, giải quyết vấn đề lương thảo trên đường hành quân, nghe báo cáo từ các mặt trận, cùng các quan viên trong quân nghị sự các vấn đề, có thể nói là vô cùng tâm huyết.
Đại quân trên đường đều không biết mục đích của Lục Hoán là gì, thấy hắn nửa tháng này tâm huyết tận tụy như vậy, mức độ làm việc không nghỉ đã vượt quá khả năng của người thường có thể làm được, hơn nữa hắn căn bản không có giả vờ, vì vậy có rất nhiều người dần dần ngưỡng mộ hắn, cho rằng hắn tuổi tác còn trẻ, nhưng lại có một tấm lòng son sắt, một lòng trung thành với đất nước, thực sự đáng để kết giao.
Trấn Viễn tướng quân vô tình nhìn thấy Lục Hoán ở trong đám quân binh trong doanh trại, hòa mình vào cùng mấy người cấp dưới của mình, từ xa không khỏi vuốt râu cười.