Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 209 - Chương 209 - Chương 209

Chương 209 - Chương 209
Chương 209 - Chương 209

Chương 209

Lục Hoán khoanh chân ngồi trên đống rơm, cầm lấy hai quyển sách trên ghế ở phòng khách nhà nàng― hình như nàng gọi cái này là tạp chí ― cách màn hình, nghiêm túc lật xem, cố gắng ghi nhớ thêm một ít từ mới về triều đại của nàng từ những cuốn tạp chí này, vừa đợi nàng thức dậy.

Mặt trời đã lên cao, một căn phòng khác trong nhà nàng đột nhiên mở, hai nhân vật chibi trung niên bước ra.

Lục Hoán hơi hơi mỉm cười, mấy ngày nay đều nhìn thấy, hai người nhỏ nhỏ này chính là ông Túc và bà Túc.

Hắn lặng lẽ chào hỏi ông bà Túc, nhưng mà hai người này lại không biết đến sự tồn tại của hắn, hai người ngáp dài ăn xong bữa sáng, để lại cho Túc Khê một phần trên chiếc bàn dài, sau đó xách một cái túi ra cừa, hẳn là đi làm, cũng giống như hắn đi đến quan nha.

Lục Hoán đứng dậy để thêm vài ngọn nến vào bên cạnh, tiếp tục chờ, nhưng cửa phòng Túc Khê vẫn không hề mở.

Hắn vì lo sợ tình huống đột nhiên xuất hiện, giống lần ở trong phòng tắm, cho nên hắn không dám chuyển đổi giao diện đến phòng của Túc Khê nữa.

Nhưng hôm nay là lúc nàng đến trường học ― Lục Hoán từ quyển sách kia học được, bên nàng, nơi phụ trách học đường gọi là trường học.

Nàng lại chậm chạp mãi chưa tỉnh dậy.

Lục Hoán nhíu mày, cảm thấy trứng gà và cháo trên bàn sắp nguội rồi, vì thế cầm cháo ở trên màn hình, không thuần thục chuyển giao diện sang phòng bếp, bỏ hai thứ này vào một cái hộp màu đen.

Thiết bị này được gọi là lò vi sóng, ngày hôm trước hắn nhìn thấy được thiết bị này trên quảng cáo, sau đó thử mò mẫm, phát hiện thật ra rất đơn giản, rất nhanh đã học được cách sử dụng rồi, khoa học kỹ thuật của ngàn năm sau quả nhiên tiện lợi.

Một lúc sau, hắn lấy cháo trong lò vi sóng ra, để lại trên bàn lần nữa.

Bây giờ chắc đủ nóng rồi, Lục Hoán nhướn mày.

Thế nhưng, Tiểu Khê vẫn chưa ra.

Lục Hoán nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã muộn hơn thời gian Tiểu Khê mang giày đi học hằng ngày, trong mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.

Hắn cân nhắc hai giây, sau đó chuyển đổi giao diện vào bên trong phòng của nàng.

Nhưng mà lại nhìn thấy, nàng đang đổ mồ hôi đầy đầu nằm trên giường, đắp một chiếc chăn thật dày, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ôm bụng, cuộn tròn người một chỗ.

Lục Hoán giật thót mình, từ trong đống cỏ khô bật dậy.

Túc Khê từ nhỏ đã bị bệnh này, thể chất có tính hàn, mỗi khi đến ngày quả thực đau đớn muốn chết, hận không thể lăn lộn trên giường.

Nàng khó chịu cau mày, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, mở tủ đầu giường ra, nhưng phát hiện thuốc giảm đau trong đó đã sớm uống hết rồi.

Nàng đành yếu ớt mà nằm trở về, cuộn tròn mình thành một quả bóng.

Nằm một lúc tay chân nàng lạnh ngắt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, nửa tỉnh nửa mơ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó ấm áp dưới chân mình, giống như túi giữ ấm vậy.

Đầu óc của Túc Khê có chút hơi hoảng sợ…chẳng phải túi giữ nhiệt đã nguội từ đêm qua rồi sao? Sao lại đột nhiên lại trở nên nóng như vậy?

Lục Hoán bên bức màn cũng là lần đầu tiên đối mặt với nữ nhân đau bụng khi kinh nguyệt tới, không khỏi có vài phần luống cuống tay chân.

Hắn đọc được trong sách dược lý nào là dùng Huyền Hồ, Ngũ Linh Chi… để sắc thuốc giảm đau, nhưng đó là phương pháp nấu ở triều đại của hắn, nàng ở bên kia không thể sử dụng được.

Nàng ở bên kia chắc hẳn có một loại thuốc hữu hiệu hơn mới đúng, tuy nhiên, giờ phút này khu vực duy nhất mà Lục Hoán mở khóa được chỉ là xung quanh căn nhà mà thôi, trong phạm vi nửa dặm không thể tìm được dược phòng, cho dù có tìm được thì Lục Hoán cũng không thể dùng ngân lượng để mua.

Lục Hoán ở trong lều đi tới đi lui, lông mày nhíu lại.

Hàn tính của đau bụng kinh hẳn là phải được giữ ấm, Lục Hoán nghĩ, cách bức màn, cẩn thận nhấc chăn bông dưới chân nàng lên, cầm vật hình tròn đến phòng khách, tìm một sợi dây đen dài và nối nó với thứ có tên là “ổ cắm” ở góc phòng.

Sau khi bong bóng màu đỏ phát sáng trên vật tròn chuyển dần sang màu tối, nó đã được làm nóng lên.

Sau đó, Lục Hoán nhẹ nhàng cầm nó trở về, nhân lúc Túc Khê nhắm mắt, nhét vật tròn đó vào chăn bông dưới chân nàng.

Mấy ngày này mỗi đêm Lục Hoán đều thấy Túc Khê làm vậy trước khi đi ngủ, mặc dù không biết vật thể hình tròn kia là gì, nhưng hắn có thể đoán ra được, nó là một thứ gì đó tương tự than có thể được cầm trên tay để giữ ấm.

Hắn có trí nhớ tốt, mắt đã nhìn qua là không thể quên, học hỏi rất nhanh, đã sử dụng được thành thạo cái này.

Một lúc sau khi bỏ vật kia vào trong chăn, vẻ mặt đau đớn của Túc Khê trên giường rốt cuộc cũng dịu đi, tần suất lật qua lật lại cũng ít đi một chút, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment