Chương 208
Túc Khê vội vàng nói: “Xin, xin lỗi, ta không cẩn thận ấn hơi mạnh chút.”
Cách màn hình, nên nàng luôn luôn không khống chế được lực ổn lắm.
Lục Hoán ngẩng đầu, nhìn thấy hai má của nàng qua bức màn có phần hồng hồng… Tâm trạng bỗng nhiên tốt lên.
“Không sao, sức lực không lớn, dù có lớn hơn nữa ta vẫn có thể chịu nổi.” Hắn nhếch môi, giả vờ tập trung thu dọn y phục.
Mà Túc Khê bên ngoài màn hình không hiểu vì sao đột nhiên trên đỉnh đầu tên nhóc kia như tỏa nắng… Tình huống gì xảy ra vậy? Bả vai suýt chút nữa bị ấn rơi ra mà lại còn vui vậy sao, thậm chí biểu cảm còn có chút đắc ý là như nào?
…
Hai người khó khăn lắm mới có thể giao tiếp được với nhau, nhịn không được hàn huyên rất nhiều, đặc biệt là Túc Khê, quả thực biến thành nó thành một cuộc tán gẫu, nói chuyện phiếm về Vân Tu Bàng, còn nói về chuyện tú cầu lần trước… Nhìn thấy mặt tên nhóc càng ngày càng đen, nàng mới cười ha ha nhanh chóng đổi chủ đề.
Nhưng mà Túc Khê mới trở về sau khi ra ngoài tập thể dục từ sáng sớm, còn chưa kịp tắm rửa đã ngồi trên ghế sô pha chơi với tên nhóc nửa tiếng, lúc này nàng cảm giác mồ hôi trên người có hơi khó chịu, vì thế định tắt mạng đi tắm rửa một chút.
Trước khi tắt mạng còn nói với tên nhóc.
“Ta còn có chút việc, ta đi trước đây, buổi tối đến chơi cùng ngươi, nhóc con ―” Túc Khê nhớ lại tên nhóc kia không thích mình kêu là nhóc con, không khỏi cắn môi cười cười, thay đổi tên: “Tiểu Hoán, ngày mai gặp lại.”
Lục Hoán cũng thấy bất mãn với cái tên mới này, nhưng so với cái tên trước tốt hơn nhiều, vì thế miễn cưỡng chấp nhận nó, nói với Túc Khê: “Ngươi muốn theo ta đến Bắc cảnh không?”
“Nói thừa, đương nhiên là cùng đi rồi.” Túc Khê không chút do dự nói.
Thấy khóe miệng tên nhóc cong lên, dáng vẻ như mới được uống thuốc an thần, Túc Khê cười cười, lại giơ tay ra― nàng nhanh chóng đánh vào tay mình, quyết định sửa lại thói quen mỗi ngày xoa đầu tên nhóc kia ― nàng nhẹ nhàng giật nhẹ áo của tên nhóc, nói: “Ta đi đây, bye bye.”
Tuy rằng Lục Hoán không hiểu ý nghĩa của hai chữ đằng sau kia, nhưng đại khái có thể đoán được ý của nó là “tạm biệt”, vì thế cũng học theo: “Bye, bye bye.”
Túc Khê ở bên ngoài màn hình cười điên cuồng, sau đó tắt điện thoại.
Nàng ném điện thoại xuống ghế sô pha, mở app nhạc ra bật một bài nhạc, sau đó cầm khăn lông đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ở bên này, Lục Hoán còn chưa đóng bức màn, kinh ngạc nhìn vào chiếc ghế của nàng, cục gạch kia còn có thể hát sao?!
Lục Hoán ngồi ở trên giường, dùng tay di chuyển màn hình đến trước mặt, sau đó chạm vào để phóng to màn hình, thử đụng vào cái cục gạch trên chiếc ghế kia, chỉ thấy, cục gạch lập tức sáng lên, hiện lên bốn chữ “mở khóa vân tay.”
Lục Hoán cảm thấy nền văn minh qua ngàn năm sau thật sự quá mới lạ, hắn hiện tại còn chưa biết được cục gạch này rốt cuộc là thứ gì, vì sao có người dùng nó làm truyền âm phù, có người dùng nó để hát, nàng còn có thể sử dụng nó như một bức màn.
Lục Hoán nhìn thấy Túc Khê đi vào một căn phòng nhỏ hơn.
Hắn chưa từng vào căn phòng nhỏ đó trước đây, vì vậy chuyển giao diện để vào.
Chỉ thấy, Tiểu Khê đứng trước cái gương đồng sáng trưng ấu bôi bôi một ít bọt biển hay cái gì đó lên mặt, ở trong căn phòng nhỏ này, Lục Hoán nhìn trên màn hình, phát hiện bên cạnh có một cái gì đó màu trắng giống như bồn cầu, nhưng cũng trông giống như một cái giếng nước.
Đèn lồng thực sự được đặt trên nóc nhà, sau ngàn năm dường như con người không còn dùng nến để thắp sáng nữa rồi?
Hắn vừa thu dọn hành lý, vừa cẩn thận xem xét kỹ hơn, nhưng đúng lúc này, lại nhìn thấy Tiểu Khê đột nhiên cởi quần áo ra―
Sắc mặt Lục Hoán phút chốc đỏ lên, còn chưa kịp nhìn rõ hết bên kia, vội vã đóng bức màn lại.
Tim hắn đập rất nhanh, bước đến cạnh bàn, hít sâu một hơi, tự phạt chính mình chép một trăm lần câu “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ động”, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.
…
Lục Hoán thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng, đại quân của Trấn Viễn tướng quân hai ngày sau sẽ khởi hành, hắn cưỡi lên ngựa, giống với những người hắn gặp ở doanh trại lúc trước, hộ tống một đợt lương thảo mới do Vạn Tam Tiền cung cấp, cùng tiến về Bắc cảnh.
Đường hành quân xa xôi vất vả, tại thời điểm hắn còn tưởng rằng Túc Khê là một ‘hồn ma’, hắn định nói với Túc Khê không cần chạy quá xa cùng hắn đến như vậy, nhưng hiện tại biết được nàng chỉ cần mở khóa được phần bản đồ kia, sau đó có thể trực tiếp đi cùng hắn, hắn mới yên tâm.
Đại quân hành quân được mấy ngày, dựng trại đóng quân ở một thôn trang, Lục Hoán một mình trở về lều trại, đóng chặt cửa lều, rồi mở bức màn ra.
Lên đường đã nhiều ngày, hắn chỉ có thể nói chuyện với nàng khi hắn ở một mình trong lều vào ban đêm.
Vào lúc này, bên nàng dường như là sáng sớm.