Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207 - Chương 207

Chương 207 - Chương 207
Chương 207 - Chương 207

Chương 207

Đương nhiên, điểm mấu chốt quan trọng nhất là bởi vì, Lục Hoán sợ rằng một khi nói cho nàng biết, bên hắn cũng xuất hiện một bức màn giống như thế, vậy thì sau khi nhìn thấy nàng, nàng sẽ cảm thấy sợ hãi, sẽ không muốn muốn mình xuyên qua thế giới của nàng nữa, không muốn để những người xung quanh nhìn thấy mình…

Hắn không biết vì sao bên phía mình lại đột nhiên xuất hiện một bức màn giống như thế.

Chỉ có thể quy ra chuyện này là bởi vì, có nhầm lẫn ở nơi nào đó.

Mà bức màn vượt qua ngàn năm này là đồ vật mà thế giới của nàng chế tạo ra, nói cách khác, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay Tiểu Khê. Nếu Tiểu Khê muốn tắt bức màn bên phía mình, nàng có thể trực tiếp tắt nó đi.

Mà ở bên phía hắn lại bị động.

Đối với hắn mà nói, nàng là người quan trọng nhất. Nhưng xung quanh nàng lại có rất nhiều người. Đối với nàng mà nói, hắn có lẽ chỉ là một người bạn chơi cùng nàng đến từ ngàn năm trước ― hoặc theo nội tâm của nàng mà nói, hắn là một tên nhóc mà nàng nuôi dưỡng.

Nếu nàng biết được, một món đồ cũ đến từ ngàn năm trước, muốn tìm hiểu về thế giới của nàng, muốn chân chính ở trước mặt nhìn nàng, ôm nàng, thậm chí còn nảy sinh dục vọng độc chiếm nàng… Nàng sẽ muốn trốn tránh, sẽ đơn phương mà cắt đứt liên hệ của hắn và nàng hay không?

Lục Hoán trong lòng có chút phiền muộn, lại có chút phức tạp.

Nhưng mà lúc này có hai việc cấp bách cần làm, một là nhanh chóng hoàn thành chuỗi nhiệm vụ mà bức màn đưa ra lúc nãy, nếu như hắn đoán không nhầm, tất cả những nhiệm vụ đó đều có liên quan đến hắn.

Và việc còn lại là tìm hiểu những vật mới lạ kia ở thế giới của nàng.

Nghĩ đến đây, Lục Hoán bình tĩnh lại, vẫn như thường lệ, giả vờ coi nàng là hồn ma ở bên cạnh mình, nhìn bên cạnh nàng cười nói: “Đại quân của Trấn Viễn tướng quân sắp đến Bắc cảnh, ít ngày nữa ta cũng muốn đi theo đại quân, tranh thủ lúc đã bàn giao xong việc ở Binh bộ hai, ta thu dọn hành lý trước.”

Ngoài màn hình Túc Khê gật gật đầu, nhưng mà, nhiệm vụ chính số mười một vừa rồi là một nhiệm vụ cao cấp, có vẻ như con đường trở thành Hoàng đế của tên nhóc ít nhất đã đi được một nửa, trên đường đến Bắc cảnh phải đi qua Vân Châu, đúng lúc có thể cứu được Hoàng Thượng bị ám sát lúc ở hành cung.

Lần này chắc là lần đầu tiên hắn và Hoàng Thượng tiếp xúc― cách đây nửa năm ở dạ yến có nhiều người như thế, Hoàng Thượng lại uống rượu, có lẽ cũng chưa nhìn thấy được tên nhóc.

Mà lần này Hoàng Thượng cùng Cửu Hoàng tử là tên nhóc gặp mặt, hẳn sẽ phát sinh điều gì đó.

Nàng vội vàng kéo màn hình sang chỗ tủ quần áo, lấy hết tất cả quần áo dày trong tủ ra, ném lên giường của tên nhóc, nhỏ giọng nói: “Bắc cảnh trời giá rét, lại sắp đến mùa đông, nên mang theo nhiều đồ ấm đi.”

Lục Hoán nhìn những dòng chữ trên màn hình, mà nàng lại vội vàng đến bên cạnh tủ đồ, giúp hắn thu dọn y phục, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chạy qua.

Hắn mím môi cười cười, tiếp tục gấp y phục, nhẹ giọng nói: “Được.”

Tên nhóc đã thu dọn đồ đạc rất gọn gàng, Túc Khê cách màn hình cũng không giúp được thêm gì.

Nàng thấy tên nhóc đi tới mái hiên, gỡ cái lồng đèn kia xuống, sau đó lấy chiếc rương nàng chôn dưới đất bỏ cùng với đống hành lý, nàng không khỏi trợn tròn mắt: “Hành quân đánh giặc, cũng muốn đem theo cái này sao?”

Lục Hoán cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nàng nhiều hơn, thay vì chỉ có thể hỏi chuyện, nàng trả lời hay không, trong lòng hắn cũng vui lên rất nhiều, nói: “Tứ phẩm quan viên trở lên bổng lộc rất nhiều, ta dự định sẽ mua một căn nhà ở trong thành, mang theo cái này đi, tương lai đó là nhà của chúng ta.”

Lúc trước từ phủ Ninh Vương đến quan xá của Binh bộ, hoặc là ăn nhờ ở đậu, hoặc là hành sự vội vàng, tất cả đều không được coi là nhà thực sự. Còn nhà ở ngoại thành, bởi vì ở bên ngoài thành, nên cũng chỉ để cho người qua đường C và đám công nhân làm nơi trú chân.

Cho nên, hiện tại ngôi nhà mà tên nhóc dự tính mua, cuối cùng có thể được coi là ngôi nhà đầu tiên bọn họ sở hữu.

Trong lòng Túc Khê dâng lên một cảm giác ấm áp, nàng cách màn hình, cười khanh khách định đưa tay ra xoa đầu tên nhóc: “Cũng được.”

Tuy nhiên, đầu ngón tay vừa muốn chạm vào màn hình, lại không thể làm được nữa.

Tên nhóc trước kia nhỏ xíu, ở trên màn hình rất giống với cái bánh bao, khiến người ta lúc nào cũng muốn xoa xoa nắn nắn.

Nhưng hiện tại tên nhóc chỉ sau một đêm đã trưởng thành, biến thành một thiếu niên tuấn mỹ khiến nhiều người phải ganh tỵ.

Như cảm nhận được nàng chuẩn bị đưa tay ra, hắn hơi hơi nghiêng đầu, đôi lông mày tuấn tú như tuyết tan, đôi mắt bị ánh nến chiếu rọi toát ra vào phần rung động, khiến trái tim của Túc Khê nhảy dựng lên một chút.

Đầu ngón tay sắp rơi xuống đỉnh dầu hắn, lập tức rơi xuống bả vai, hơi kinh sợ mà ấn mạnh một chút.

Cánh tay của tên nhóc trên màn hình suýt nữa bị ấn cho rơi ra: “…”

Bình Luận (0)
Comment