Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206 - Chương 206

Chương 206 - Chương 206
Chương 206 - Chương 206

Chương 206

Cố Thấm: Khê Khê bảo bối, cuối tuần cũng ở nhà sao, có ra ngoài không.

Bảo bối?

Có người gọi nàng là bảo bối?

Mí mắt Lục Hoán nhảy dựng lên.

Sau đó, nhìn thấy trên màn hình nàng tùy ý cầm một túi snack, cười cười, nhanh chóng dùng đầu ngón tay gõ gõ đánh đánh vào cục gạch đó.

Tiếp đó có thêm một tin nhắn trong khung thoại hình chữ nhật giữa tay nàng và người nọ: “Tớ không rảnh đâu bạn thân ái à, còn chưa làm xong bài tập nữa, muah, hôn cậu ~”

Thân ái?

Nàng còn kêu người khác thân ái?

Mặc dù Lục Hoán không thể hiểu hết ý nghĩa của hai chữ này, thế chữ “hôn” này hắn làm saolại không hiểu được cơ chứ?!

Ở Yến quốc, chỉ những người nam nữ đã có hôn ước, mới có thể thân mật như vậy…

Lục Hoán nhìn chằm chằm bức màn, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nàng qua bức màn đó, hắn như bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt đều trắng bệt.

Này ― còn ra thể thống gì!

Hắn cố gắn hết sức để trấn tĩnh mình lại, có lẽ, văn hóa của ngàn năm sau không giống văn hóa của Yến quốc, người chưa kết hôn, cũng có thể làm những việc thân mật, gọi nhau bằng những cái tên thân mật hơn.

Chỉ là, Lục Hoán vốn cho rằng, ở thế giới của hắn, nàng là người quan trọng nhất, mà trong thế giới của nàng, hắn tuy không phải là người duy nhất, nhưng cũng là một Lục Hoán rất quan trọng, nhìn nàng vô cùng tùy ý mà tắt màn hình đi, để trả lời tin nhắn của người khác, còn kêu người đó là “Thân ái” ―

Hơn nữa cái giao diện màu xanh lục mà nàng mở ra, ngoại trừ cái kia, còn có rất nhiều cuộc trò chuyện giữa nàng và người khác.

Nhìn vào giao diện là có thể thấy, có tới bảy tám người khác nhau.

Ngay thời điểm đó, trong lòng hắn không thể tránh khỏi có một chút cảm giác lo lắng xen lẫn u ám.

Lục Hoán nhìn vào bức màn, nàng còn chưa kịp chuyển về giao diện với hắn, thì cục gạch trong tay nàng lại sáng lên, lần này có một cái biểu tượng hình vòng cung nhỏ màu xanh lục ở bên trái, và một biểu tượng hình vòng cung nhỏ màu đỏ trên màn hình.

Nàng gạt ngón tay sang bên trái, sau đó đi đến gần cửa sổ, áp cục gạch vào tai, không biết là đang nói chuyện cùng ai.

Lục Hoán lúc này mới nhận ra, chính mình vừa rồi đã quá đắm chìm vào niềm vui có thể nhìn thấy được nàng, có thể thuận lợi giao tiếp được với nàng, nên hoàn toàn quên mất mình không hề biết gì về thế giới của nàng cả.

Hắn hiện tại chỉ có thể phân biệt được những tòa nhà cao tầng đó hẳn là giống như những ngôi miếu thờ thần linh lớn ở triều đại của hắn, và những thứ có bốn bánh chạy nhanh như bay đó hẳn là giống với những cỗ xe ngựa ở triều đại của hắn.

Hắn chỉ có thể nhận ra được những điều này.

Hắn không hiểu được những cái chữ cong cong vẹo vẹo cực nhỏ đó, mà những chữ đó lại xuất hiện trong trong bọt khí nội tâm của nàng, và còn xuất hiện trong cuộc giao tiếp vừa rồi của nàng với người kia.

Ngoài ra, hắn cũng không biết nàng có cuộc sống như thế nào, ngày thường sẽ ăn cái gì, làm cái gì, có đi học không, có bạn bè tốt hay không, phụ mẫu nàng đang ở đâu, những cuốn sách dày cộp nàng đặt ở trên bàn trong phòng kia, đó là cái gì…

Hơn nữa, người vừa mới gọi nàng là bảo bối, nàng… thích người đó sao?

Hắn giống như một món đồ cổ, không thể hiểu được thế giới tương lai mới kia của nàng.

Lục Hoán vừa rồi bị kích động đến nỗi muốn trào máu, đột nhiên như bị tạt một gáo nước lạnh, phút chốc hạ nhiệt.

Hắn ngẩng đầu nhìn thế giới kia qua bức màn, phát hiện, mặc dù có thể nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn ở rất xa mình như cũ.

Trong lòng hắn không khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, không thể hiểu được cảm xúc lúc này, có lẽ vừa rồi là đố kỵ với người nọ, cũng có lẽ là hoảng sợ bởi vì chính mình không biết gì về thế giới của nàng cả.

Túc Khê sau khi nghe điện thoại của bà Túc xong thì quay lại, lập tức mở lại giao diện của trò chơi, phát hiện tên nhóc đang ở trong phòng thu dọn hành lý, vẻ mặt vừa rồi còn hớn hở nhảy nhót, lúc này lại giống như có chút mất mác.

Nàng có chút không hiểu, nhịn không được chọc chọc bả vai tên nhóc, hỏi: “Làm sao thế? Ta vừa rồi có chút việc, rời đi một lát.”

Lục Hoán ban đầu định nói cho nàng biết, hắn cũng có thể nhìn thấy được nàng, nhưng lúc này hắn lại thay đổi quyết định.

Hắn nghĩ rằng, trước mắt mình hoàn toàn không biết gì về thế giới của nàng, hắn phải nhanh chóng học được hết các kí tự cong cong vẹo vẹo kia bên phía nàng, hơn nữa, phải nhanh chóng tìm hiểu cách sử dụng cái vật khác biệt với xe ngựa cùng những thứ khác, sau khi âm thầm học xong hết tất cả cái này, mới nói cho nàng biết.

Mà vào lúc này, nếu đúng như lời bức màn kia nói, sau khi tích lũy được 200 điểm, sẽ có thể có cơ hội đến thể giới của nàng để gặp nàng, hắn sẽ không giống như món đồ cổ ngàn năm trước, ở bên nàng thắc mắc nhiều thứ, còn cần nàng trợ giúp nữa.

Bình Luận (0)
Comment